21 Câu nói của Đường Luân chưa dứt, Bích Cơ đã nạt lên một tiếng vang lừng :- Đỡ!Rồi thân hình của nàng lướt tới nhanh hơn một con thoi qua khung cửi, thò một ngón tay trắng muốt ra, điểm hai đường nhanh như điện vào huyệt Trung Đình và Hoa Cái của Đường Luân.
22 Đường Luân giật mình, chàng ngơ ngác ngắm nhìn lưỡi dao sáng loáng. Lúc bấy giờ chất độc công phạt dữ dội, chàng rất mong muốn dùng lưỡi dao kia đâm thẳng vào tim để giải quyết sự đau đớn.
23 Hắc Sát tên thật là Cao Yến. Bà ta đứng giữa phòng với một thái độ cực kỳ ngạo mạn, không xem Đường Luân và Trần Như Phong vào đâu cả. Lúc bấy giờ, lưỡi Hỏa Long thần kiếm nằm trong tay của Trần Như Phong, còn trên mình của Đường Luân chỉ có vỏ kiếm mà thôi.
24 Không bao lâu, tâm tư của chàng lặng yên một cách bình tĩnh và trong suốt giai đoạn này, thính giác của chàng bén nhạy vô cùng. Lắng tai nghe văng vẳng đâu đây có tiếng nước chảy róc rách như một dòng suối con thì phải, Đường Luân lấy làm lạ, không biết mình lạc vào đâu, vị trí nằm ở chốn nào mà lại có tiếng nước róc rách như thế.
25 Bị kẹt trong đường hầm không biết bao lâu, bây giờ được trở về với tự do thì trời đã tối. Trên vòm trời xanh thẳm đầy sao có một vầng trăng tròn vành vạnh, tỏa ánh sáng bàng bạc khắp không gian, cảnh trí thật là xinh đẹp!Hai người chạy thẳng một mạch, bất giác nghe sóng vỗ dào dạt, trước mặt mở ra một vùng bao la trời nước.
26 Thái độ sợ sệt của Bích Cơ làm cho Đường Luân kinh hãi, một ý nghĩ táo bạo đến với chàng. Đường Luân thò cánh tay sắt thép ra, bá lấy chặt cái eo thon và nhỏ của Bích Cơ, chàng thét :- Liên cô nương đừng sợ, hay tìm cách đột phá vòng vây trước đã.
27 Mặc dầu nói vậy nhưng ông ta đàn áp không nổi ngọn lửa tình đang bốc cháy trong tâm can, thình lình vươn mình xổ tới, ôm chầm lấy người đẹp. Nhưng thân hình mềm mại của Bích Cơ Ma nữ lại chui ra như một con rắn, thoát khỏi vòng tay man rợ của Ma nữ.
28 Liên Hải Thiên giật mình, tuy rằng trong lòng của ông ta không ưa gì cha con Tần Kiệt nhưng thoáng nghe hai cha con người ấy muốn ra đi, bất giác quay đầu nhìn lại.
29 Ngừng lại một lúc, Vô Tông Khách lại bắt đầu hổn hển :- Chúng ta đều là những người luống tuổi, hà tất phải đuổi theo bả hư danh. Hiệp Nghĩa tông của chúng ta thuở nay tiếng tăm lừng lẫy, bây giờ đã tìm được một người nối chí, túc trí đa mưu.