1 Tiếp theo bộ Mai Hoa quái kiệtLãnh Như Băng cầm cự được một lúc, cảm thấy khí lực đã cạn, tự biết mình không thể chống lại luồng nhiệt khí kia. Chàng thở dài suy nghĩ:"Võ công của ta dù có mạnh thêm chút cũng chưa chắc đã thắng được luồng nhiệt khí kỳ quái này, nhưng ta đường đường một nam tử hán, há chẳng chịu nổi luồng kỳ nhiệt này, mà đành gia nhập làm môn hạ Tạo Hóa Môn hay sao ? Ta thà để cho kỳ nhiệt thiêu chết còn hơn !".
2 Lãnh Như Băng ngửa mặt nhìn trời than một tiếng "chao ôi" rồi thốt:- Không đường bởi u mê, chẳng giúp được người tài !Tố Mai u uất nói:- Tiểu tỳ và Hoàng Cúc âm thầm quan sát thấy tiểu thư đối với bệnh tình của mình rất thông hiểu, tin rằng đã tìm ra phương pháp chữa trị nhưng lại chẳng thiết tha thực hiện, khi Lãnh công tử gặp tiểu thư, mong hãy lựa lời khéo léo khuyên nhủ.
3 Chàng nghe giọng Vương Tích Hương khẩn thiết cất lên:- Mau cởi y phục muội ra, bồng muội vào hồ tắm. Lãnh Như Băng sửng sốt hỏi:- Cởi y phục ? Để tại hạ đi gọi Tố Mai.
4 Lãnh Như Băng thầm nhủ:"Nếu trước trưa mai mà chúng ta còn say rượu chưa tỉnh, Công Tôn Ngọc Sương lại đến, thì tốt ở chỗ nào ?" Chàng đang nghĩ ngợi thì đã đến cạnh huyền nhai.
5 Lãnh Như Băng hốt hoảng nói:- Cô nam quả nữ ở chung một phòng đã vô cùng không thỏa đáng, lại nằm chung một giường, như thế sao được ?Vương Tích Hương thốt:- Chúng ta chia ranh giới, hai bên không phạm lẫn nhau, cớ sao không được ?Vương Tích Hương điểm một nụ cười, tiếp:- Nếu huynh không tin ở định lực của chính mình, thì muội không ép.
6 Tố Mai tỉ mỉ tìm kiếm khắp mọi ngõ ngách trong thuyền cũng không phát hiện ra dấu vết có người từng hiện diện, không khỏi ngần ngại, thầm nghĩ:"Trong quan tài gỗ này, có thi thể của phu nhân hay không, cũng khó mà đoán, nếu không có thi thể của phu nhân, ta làm sao tránh khỏi sa vào quỷ kế của Công Tôn Ngọc Sương, nhưng nếu ta bỏ đi không quản, lại sợ đúng là phu nhân".
7 Tố Mai, Hoàng Cúc từ lâu đã biết bệnh tình của tiểu thư trầm trọng, ngày chết chỉ đến sớm hoặc muộn, nhưng hai người không muốn nói ra từ "chết", chỉ dùng chữ "ngủ" để thay thế tử vong chi ý.
8 Lãnh Như Băng trông thấy thần thái nàng thập phần đắc ý, không nhịn được phải hỏi:- Tráng sự gì ?Công Tôn Ngọc Sương tươi cười đáp:- Ta muốn khiến người trong võ lâm bỏ đi truyền thống "oan oan tương báo".
9 Lãnh Như Băng có cảm giác mục quang của Công Tôn Ngọc Sương như muôn ngàn mũi độc châm bay tới, trong lòng cảm thấy bất an, đột ngột chuyển thân phóng ra ngoài.
10 Công Tôn Ngọc Sương nhướng đôi mày liễu, thấp giọng nói:- Vương Thông Huệ có lòng muốn giết muội, nhưng biện pháp duy nhất có thể giết muội là phóng hỏa đốt thuyền, lúc đó, huynh cũng sẽ bị thiêu sống.
11 Lãnh Như Băng than:- Ôi ! Phụ nhân chi kiến. . . Đột nhiên nhớ đến Vương Tích Hương cũng là nữ nhân, vội vàng im bặt. Vương Tích Hương thốt:- Không nên trách Vương Thông Huệ, nếu như là muội, muội cũng sẽ phóng thích Công Tôn Ngọc Sương.
12 Hứa Sĩ Công đập tay xuống bàn hét lên:- Cái gì ? Niên kỷ của Lãnh huynh đệ chính xác là lứa tuổi thiếu niên anh hùng nên ra tung hoành trên giang hồ, cớ sao lại muốn thoái ẩn ?Lãnh Như Băng thở dài:- Trên giang hồ ân oán trùng điệp, không bao giờ ngừng nghỉ, nếu ai cũng không chịu nhân nhượng, thì chẳng phải là sát kiếp liên miên, chẳng có một ngày yên ổn sao ?Vương Phi Dương ngẩn một người thoáng, đoạn thốt:- Chỉ một thời gian ngắn không gặp Lãnh huynh, không ngờ hào khí của Lãnh huynh đã tiêu trầm đến thế, trong khi đó.
13 Lâm Hàn Thanh nhìn những người đi xung quanh chiếc xe đó, thấy đủ mọi hạng người, hoà thượng có, đạo sĩ có, ăn mày có. . . Phía trước xe có một lam y thư sinh, vừa đi vừa không ngừng hoa chân múa tay chỉ đạo đám người kia.
14 Một trận kịch chiến khốc liệt chuẩn bị xảy ra. Những người này đã có chuẩn bị kỹ càng mới đến đây, tự nhiên không phải là nhân vật tầm thường. Lâm Hàn Thanh nghĩ đến võ công cao cường của Tạo Hoá Lão Nhân, đoán đinh nhất định sẽ có một trường ác chiến xảy ra, nhất định hung hiểm tuỵêt luân, không nỡ ở lại chứng kiến.
15 - Lấy vũ khí, đừng dùng tay không đối phó với chúng. Nhung Hung Thần dã kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã lan ra trên nềnn dất. Tiếp dó là Oán Hồn cũng ngã nhào theo lão.
16 Lời vừa dứt thì hai hàng lệ nóng hổi đã chảy dài trên má chàng. Lâm Hàn Thanh không muốn để Tây Môn Ngọc Sương thấy mình rơi lệ, liền quay người chạy như điên cuồng về phía trước.
17 Lâm Hàn Thanh rướn người lên quan sát, thì thấy hắc ảnh đó chính là một huyền y thiếu nữ trong bọn Tiểu Thuý, thanh kiếm trên lưng sớm đã không thấy đâu, chỉ còn lại vỏ kiếm không.
18 Tây Môn Ngọc Sương hướng đôi mắt sáng long lanh nhìn Lâm Hàn Thanh mỉm cười nói:- Chàng đã tiến bộ rất nhiều, việc sau này thống soái võ lâm chắc khôgn phải là chuyện khó lắm.
19 Nữ nhân hoa lệ nói:- Ta nói sai chỗ nào ?Tây Môn Ngọc Sương mỉm cười nói:- Chúng ta không phải vợ chồng ?Bà ta nghe vậy liền hỏi:- Không phải vợ chồng, vậy là một đôi tình lữ ?Tây Môn Ngọc Sương nói:- Cũng không phải tình lữ.
20 Lâm Hàn Thanh nói:- Sớm thì một canh giờ, muộn thì sau khi mặt trời lặn, nhất định tại hạ sẽ để cho cô nương trở về. Thiếu nữ chậm rãi bước vào khoang thuyền, lấy ra một bộ y phục ngư dân đưa cho Lâm Hàn Thanh nói:- Ngươi thay vào đi.