1 Thái Hành sơn vào tháng chín, lá vàng rơi rụng cảnh vật tiêu điều. Mưa thu rơi lê thê suốt cả ngày, khí núi lạnh buốt. Ngày thường, con đường bao người qua lại mà giờ đây chỉ những có ai gặp chuyện cần kíp vô cùng mới dám dấn thân.
2 Ở thị trấn này có không quá một trăm nhà, có khoảng ba mươi, bốn mươi tiệm quán, trừ “Bất Túy cư” tửu quán, tất cả các tiệm khác đều đã đóng cửa. Trên đường phố gió rét căm căm, chẳng còn bóng người lai vãng.
3 Tuyết Sơn Mang Tẩu bằng lòng mượn sức Hắc Long bang để đối phó với các phái, ai ngờ không cẩn thận để tin này tràn lan khắp nơi khiến bọn người này ra mặt tranh chấp, ông ta khó tranh biện, đành thở dài mà nói :- Lão mù ta tự biết một tay khó vỗ thành tiếng thế thì chỉ cần lưu lại cho ta một phần thì hợp tác với ai cũng được.
4 Thình lình, Tuyết Sơn Mang Tẩu đang ngồi điều tức bật dậy cao giọng :- Tiểu ca nhi, xin tạm dừng chân, lão phu có vài lời muốn hỏi. Lục Văn Phi dừng chân nói :- Tiền bối có điều chi chỉ giáo?Tuyết Sơn Mang Tẩu cười nhăn nhó có vẻ khó nói :- Lão muốn hỏi tiểu ca nhi một chuyện.
5 Vương Tôn nhìn thấy Văn Phi sắc mặt đầy nét kinh ngạc, không nhịn được cười, vẫy tay nói :- Đệ đến đây ta nói nhỏ một chút. Lục Văn Phi nghe lời đến gần bên cạnh Vương Tôn.
6 Trương Nam nói :- Nếu như lệnh sư xuất viện, chỉ cần hiệu triệu một tiếng, quần hùng tức khắc sẽ hưởng ứng, sá gì một Hắc Long bang. Văn Phi nói :- Gia sư gió núi mây ngàn, chuyện giang hồ từ lâu đã gác bỏ ngoài tai.
7 Trịnh Trọng Hổ cười nhạt :- Huynh và ta có thể hẹn ước lại sau này. Bất tất phải tranh thua đêm nay. Văn Phi cung tay nói :- Tại hạ tuân mệnh, hẹn ngày này năm sau vẫn ở cổ lăng cung nghênh đại giá.
8 Trái lại, Lục Văn Phi và Trương Ngọc Phong là những người ra sau cùng lại gặp một con đường rất chật hẹp chỉ vừa lọt hai người chen vai, phía sau lại nổi lên tiếng vù vù.
9 Tuyết Sơn Mang Tẩu có ý định khác nên đâu dễ để Văn Phi ra đi vội nói :- Dù gì Lục huynh đệ cũng ở trong quán này, hà tất phải gấp rút như vậy. Ngay lúc đó, một tráng sĩ áo xanh đi nhanh đến bên Tuyết Sơn Mang Tẩu nói nhỏ mấy câu.
10 Hạ Long Tường thấy Đào Hàn Sinh đi khỏi, mặt không biến sắc từ từ nói :- Nếu các vị cho rằng việc này đáng làm thì không nên chần chừ. Chúng ta lập tức cử người hành sự.
11 Phía Nam do Tây Xuyên Trương môn trấn giữ bây giờ xảy ra việc đương nhiên là Trương Nam đang dộng thủ với người. Trương Ngọc Phong lẽ nào không khẩn trương.
12 Lục Văn Phi nghiêm mặt nói :- Những lời đại ca đã dặn không cần nói huynh là huynh trưởng, nếu chỉ dựa vào võ công kiến thức mà nói, bất cứ mặt nào cũng đều có thể làm thầy của đệ.
13 Vân Nương thở dài nói :- Bọn họ nếu không có ý cho muội ra ngoài thì tiểu muội dù có chắp thêm đôi cánh cũng khó bay qua. Bên trong chắc họ có dụng tâm khác.
14 Bình một tiếng, hai luồng kình lực chạm nhau, mặt đất bốc lên một trận cát vàng. Lục Văn Phi thân hình lắc lư mấy cái gượng đứng yên bất động. Tạ Nhất Phi cảm thấy lồng ngực chấn động vội vã đề công trụ lại một chỗ.
15 Lục Văn Phi giận dữ nói :- Các ngươi cố tình vây khốn Lục mỗ ở đây là vì cớ gì?Ba người ngoài cửa chậm rãi nói :- Ngươi và gã họ Vương kia tất có một người thân mang mật đồ.
16 Vân Nương chân thành nói :- Lục huynh đừng quá lo xa, nếu tiểu muội sợ liên lụy đã không đưa huynh đến đây. Lục Văn Phi bước ra ngoài cửa nói :- Đi thôi.
17 Tuyết Sơn Mang Tẩu nói :- Các vị luôn miệng bảo lão mù ta thân tàng giấu mật đồ. Dựa vào đâu mà xét đoán như vậy?Tạ Nhất Phi nói :- Công Tôn huynh dù không có mật đồ, ắt cũng biết mật đồ hiện ở đâu.
18 Tuyết Sơn Mang Tẩu nói :- Vốn tại hạ không biết có bảo tàng tại Thái Hành. Có một lần trên đường đi qua đây gặp một tay thợ làm đồ gốm sắp chết, bởi vì nghe lời người xúi giục đến đây đào bảo vật, tại hạ có hỏi, gã nói hình như là bảo vật của Tấn vương, tại hạ tiếp tục truy hỏi nhưng thất khiếu gã đã rịn máu mà chết nên tại hạ hoài nghi rồi đến ở Thái Hành này.
19 Lục Văn Phi nhìn thấy những thức ăn trên bàn tuy đơn sơ nhưng tinh mỹ dị thường cho nên không khách khí ăn ngấu nghiến rồi đứng dậy nói :- Tiểu đệ phải đi rồi, về sau sẽ thường đến đây.
20 Tạ Nhất Phi và Trương Nam sau khi đi khỏi Hắc Long bang thì thấy một hán tử chạy đến nói nhỏ mấy câu với Tạ Nhất Phi. Tạ Nhất Phi mặt mày biến sắc kéo tay Trương Nam nói :- Trương huynh xin mời theo đệ.