1 Hoàng hôn. Tây phong từng đợt lạnh se, thu diệp trút. Tư Mã Nộ ngang tàng đứng dưới gốc cây, tà ào choàng không ngớt tung bay, nhìn xa xa cả người như cũng đang bay trong gió.
2 Thanh sơn đường xa thăm thẳm, thu phong lãnh lãnh buốt da, hoàng diệp tung bay trong gió. Chiều tà. Rừng phong bạt ngàn, đường lớn thênh thang, Long Phi một mình một ngựa phóng như bay.
3 Long Phi chợt nhớ lại, trong vùng trước đây đã lan truyền đồn đại về yêu ma quỷ quái. Trong các câu chuyện đó, ma quỷ hầu hết đều xuất hiện từ những nơi hoang phế như trang viện này.
4 Giây lát, Thiết Hổ cất tiếng: “Dù sao, tôi với huynh cũng phải vào ngôi lầu này một lần xem thế nào”. Lời chưa dứt, hắn đã mau mắn cất bước. Mưa vẫn rơi lâm thâm.
5 Đêm khuya. Mưa lâm thâm, gió càng ngày càng mạnh. Vòng qua hai chỗ ngoặt, Long Phi đã đến trước Đinh gia trang. Chần chừ một lúc, chàng bước đến rung khoen cổng.
6 Trời trở về khuya. Cuối cùng, mưa cũng đã tạnh. Chiếc xe ngựa chậm rãi lăn bánh trên con đường nhỏ chạy ven sau Phong Hoàng trấn. Không phải là cỗ xa mã đã suýt va vào Long Phi trong rừng phong sao?Quả thực vẫn là chiếc xe đó, vẫn cỗ quan tài đó!Ngồi trước xe là mã phu áo đen, mũ rộng vành che như rèm kín mít, hai tay cầm cương lấp loáng ánh sáng xanh ma quái.
7 Mưa tạnh mây tan, nắng cuối thu dìu dịu chan hòa. Trước Ngọ. Long Phi đứng trước cổng lớn của Tiêu gia trang. Theo lời Đinh Hạc nói với chàng, Tiêu Lập từ lâu đã bế môn tạ khách.
8 Gió lồng lộng thổi từ ngoài vào đại sảnh, cuốn theo những tàn lá rụng. Gió tuy mạnh, thời tiết lại đang ấm dần. Tiêu Lập như ngày càng chìm vào những suy tư riêng, không hề còn nhớ đến sự hiện diện của Long Phi.
9 Gió thu lồng lộng tràn ngập không gian. Sắc trời trong sáng đột nhiên đã trở nên u ám tự lúc nào. Long Phi chợt thấy trong tâm máy động. Chàng ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời.
10 Gió thu thổi, xạc xào lá rụng. Người đi thưa thớt, phố xá đìu hiu. Mây trên trời vần vũ, lúc hợp lúc tan. Nắng vẫn chiếu xuống chan hòa nhưng Long Phi vẫn không cảm nhận được chút ấm áp.
11 Gió thu xào xạc, cánh đồng hoang im lìm lặng lẽ. Ngọ chưa qua, nắng chiếu chan hòa, không khí trong nghĩa trang rợn lạnh người. “Rầm” một tiếng nổ lớn, một mảnh tường trong nghĩa trang vỡ tung lộ ra một lỗ hổng, Long Phi từ trong đó bay vụt ra.
12 Trà trong chén đã nguội đi. Long Phi bắt đầu kể từ khi Tử Trúc dâng trà, đến giờ đã được một lúc lâu rồi. Chàng với tay nâng chén, uống một ngụm trà, không để ý đến chuyện nước trong chén đã nguội ngắt.
13 Trời thu lặng lẽ, cảnh vật hoang tàn. Long Phi sánh vai Tử Trúc bước trên đám cỏ xanh lởm chởm trong sân sau Tiêu gia trang, lòng không khỏi nặng trĩu ưu tư.
14 Gió thu thổi mạnh, cảnh thu hiu hắt, lá thu xào xạc. . . Trong gian đại sảnh lóe lên một chút nhiệt khí, ấy là sự tỉnh lại của Tiêu Nhược Ngu. Cả ba người không nói gì nhưng đều thở phào nhẹ nhõm.
15 Khung cảnh sơn trang mỗi lúc một thêm u ám tiêu điều. Quái nhân đó chạy thục mạng đến tiểu lâu của Tiêu Ngọc Lang, nơi cất giữ những con thằn lằn gỗ. Long Phi truy theo dấu kẻ chạy trốn, chẳng mấy chốc đã vượt qua Thiết Hổ.
16 Gió thu từng đợt thối vào thư phòng. Thu sắp qua, đông gần tới, gió thổi lồng lộng. Gió không giá buốt, lại dường như mang chút hơi ấm mùa xuân. Gió không lạnh, lòng Long Phi lại se lạnh, máu trong cơ thể chàng dường như cũng đông cả lại!Tại sao lại là Tư Mã Nộ?Đầu Long Phi như ù đi trong những nghi vấn trùng trùng.
17 Trời bỗng trở hanh heo. Gió mỗi lúc một lạnh, lạnh như nỗi lo lắng trong lòng Long Phi. Chàng đang hình dung buổi tối trời mưa đó, cố nhớ lại thật tỉ mỉ từng chi tiết, hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không có kết quả gì.
18 Gió mạnh dần, trời mưa bất chợt. Mưa thu lất phất rơi, ý thu thêm nồng đượm. Giá lạnh len lén ùa về. Bước qua cửa Nguyệt Động vào sân trước, cả Long Phi lẫn Thiết Hổ đều lập tức cứng người như đột nhiên rơi tõm vào một hồ băng lạnh giá.
19 Trên chiếc giường kê trong thư phòng, Đinh Hạc đang nằm im lìm, làn da trắng bệch. Hoa Phương vừa trông thấy đã thốt lên: “Băng Hồn tán, đúng là Băng Hồn tán!”Long Phi trầm giọng: “Kính nhờ lão tiên sinh xem có còn cứu chữa được nữa hay không?”Hoa Phương không trả lời ngay, ngồi xuống trên chiếc ghế trúc, giơ hai bàn tay như móng quạ ra, lướt nhẹ khắp người Đinh Hạc rồi gật đầu :“Được!”Long Phi thở phào, vừa mừng vừa lo: “Phải nhờ đến tài diệu thủ thần y của tiền bối rồi!”Hoa Phương: “Còn cần một liều dược, một nắm kim!”Long Phi mau mắn: “Vâng!”Hoa Phương chợt đưa mắt nhìn Long Phi một lượt từ đầu tới chân, giọng tỉnh khô: “Tích ưu thành bệnh, mở lòng ra sẽ tốt hơn đây!”Long Phi hơi giật mình: “Ưm.
20 Long Phi khoanh tay đi chậm rãi khắp trang viện, chốc chốc lại ngước lên nhìn trời, nét ưu tư hiện rõ trên mặt. Tử Trúc rốt cuộc đang ở đâu? Chân tướng sự việc có như giả thiết của chàng?* * * * *Gió thảm mưa sầu.