1 Quán tuyệt mãn kinh hoa, uy phong chấn hải. Anh hoa phát tiết, danh tiếng lẫy lừng. Chàng là ai? Có người nói rằng chàng là thiên hạ đệ nhất kiếm khách, nhưng cũng có người cho rằng chàng chỉ xứng liệt vào hàng đệ nhị, đệ tam thôi.
2 Sở Thiên Thư đâu ngờ rằng người mà chàng cần tìm, tức phụ thân của Tề Tấu Ngọc, Tề Cẩn Minh đang đối diện với giây phút sinh tử. Võ Đang ngũ lão đang vây chặt Tề Cẩn Minh và Tiêu Quyên Quyên vào giữa nhưng thủy chung Tề Cẩn Minh vẫn không chịu xuất kiếm.
3 Thiên Cơ đạo nhân khẽ gật đầu, rồi nói với khẩu khí thâm hiểm:- Đương nhiên, Tề Cẩn Minh đã xem ngươi là tri kỷ thì cũng chẳng trách ngươi nói tốt giúp hắn.
4 Sau khi người của phái Hoa Sơn đi rồi thì Võ Đang ngũ lão cũng cáo biệt rời hiện trường. Tề Cẩn Minh dõi mắt nhìn theo toàn nhân mã rồi nói:- Tiễn đại tiên sinh, Thang nhị tiêu đầu, đa tạ ân đức giải vây của nhị vị, Thượng Quan cô nương, đại ân không thể dùng lời mà báo, xin cho tại hạ gửi lời thăm hỏi lệnh tôn nhé.
5 Thiên hạ đệ nhất thần y Diệp Ẩn Nông vừa dứt lời thì Tiễn Nhất Sơn liền hỏi:- Trúng độc gì?Nên biết thần y Diệp Ẩn Nông đã xuất diện luận đoán thì không thể nghi ngờ gì được nữa.
6 Ngay lúc đó đột nhiên có một giọng khàn lão cất lên:- Kẻ nào dám mạo xưng sư đệ của lão phu đấy?Lời vừa dứt thì có một lão nhân cao to từ dưới Bí Ma Nhai bỗng nhiên phóng lên đương trường, quần hùng nhìn thấy lão nhân này và người tự xưng là Tiễn đại tiên sinh tại đương trường hoàn toàn giống hệt nhau, ai nấy đều cả kinh thất sắc.
7 Thượng Quan Phi Phụng thở dài rồi nói:- Người chết không thể hồi sinh, Vệ ca, chàng không hiểu sao?Vệ Thiên Nguyên tròn xoe song mục, thần thái hoang mang, hỏi:- Nàng nói cái gì, ai chết?Phi Phụng nói:- Khương tỷ tỷ đã chết ba ngày rồi!Vệ Thiên Nguyên kêu lên:- Ta không tin, ta không tin! Nàng lừa ta, nàng lừa ta! Vừa rồi ta còn trông thấy nàng mỉm cười với ta!Phi Phụng buồn bã nói:- Vệ ca, mộng của chàng cũng nên tỉnh lại thôi! Tuyết Quân tỷ tỷ chẳng phải đã chết trong vòng tay chàng đó sao?Vệ Thiên Nguyên dần dần nhớ trở lại và cảm thấy lòng đau như cắt.
8 Ngày thứ ba thì hai người đến thành Bảo Định. Đây là nơi xưa kia gia đình Vệ Thiên Nguyên từng cư trú, chỉ có điều chàng ở là ngoài thành chứ không phải trong thành.
9 Hai người đã đặt chân đến Kim Lăng. Kim Lăng từng là kinh đô của sáu triều đại, long bàn hổ cứ (rồng cuộn hổ ngồi), khí tượng bất phàm. Phố thị phồn hoa thì khỏi cần phải nói cũng biết.
10 Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng Phi Phụng nghĩ khác. Nàng nghĩ:- Không biết Thiên Nguyên muốn ta hứa chuyện gì, nhất định phải lên bờ rồi chàng mới nói?Chiếc thuyền nhỏ lúc này vòng quanh giữa hồ một vòng, Vệ Thiên Nguyên đoán Mãnh - Lăng hai người đã lên bờ và về khách điếm rồi, chàng lại thấy Phi Phụng thần sắc không được ổn nên nói:- Trăng đã qua đỉnh đầu rồi, chúng ta cũng nên quay về thôi.
11 Khi Vệ Thiên Nguyên và Thượng Quan Phi Phụng đến Sấu Tây Hồ thì Sở Thiên Thư cũng đang dưa Tề Tấu Ngọc đi du lãm tại một danh lam thắng cảnh khác ở Dương Châu.
12 Bọn ta là cừu gia của Thượng Quan Vân Long. Bọn người vừa tới đồng thanh hô lên. Vệ Thiên Nguyên nhận ra hai tên đi đầu chính là hai gã đại hán mà chàng từng gặp ở cố hương Bảo Định.
13 Thượng Quan Phi Phụng chậm rãi nói:- Thân Hồng, ngươi hãy nói cho bọn họ nghe. Đại hán sử dụng thiết chùy bước lên trước, nói:- Bọn tại hạ hai người phụng mệnh chủ nhân đưa một phong thư đến Thiên Ngộ đdạo trưởng.
14 Thiên Toàn đạo nhân chậm rãi nói:- Theo phán đoán của Tề lão tiền bối thì có khả năng Thiên Quyên sư huynh bị trúng độc mà không biết. Thiên Cơ lạnh lùng hừ một tiếng, dường như lão muốn nói điều gì nhưng lại không nói ra.
15 Thượng Quan Phi Phụng trầm mặc không nói gì, sắc diện của Vệ Thiên Nguyên cũng chợt dịu xuống, chàng nói:- Duy có một điều đáng tiếc, đó là Tuyết Quân, cô tạ.
16 Côn Luân sơn là một dãy núi vô cùng hiểm trở, quanh năm băng tuyết phủ trắng xóa, tự cổ lai kim rất ít du nhân tìm đến thưởng ngoạn vì ngại đường xa vạn hiểm.
17 Thượng Quan Vân Long nghe Tề Yến Nhiên nói ra chân tướng sự việc thì lạnh lùng nói:- Đáng tiếc là nữ nhi của tại hạ chưa trở về, muốn hỏi nói cũng không làm sao hỏi được.
18 Vũ Văn Hạo và Cái Phúc Thiên đưa mắt nhìn nhau, Cái Phúc Thiên khẽ gật đầu ra hiệu đồng ý. Vũ Văn Hạo được sự hậu thuẫn của Cái Phúc Thiên thì càng vững tâm, hắn lập tức bước về phía Tề Yến Nhiên và nói:- Tề lão đầu, thù oán giữa hai nhà chúng ta giải quyết thế nào đây?Tề Yến Nhiên vẫn bình thản như không, dường như trong mắt lão không có sự hiện diện của Vũ Văn Hạo tại đương trường.
19 Tề Yến Nhiên hiện đang ngủ say trên lưng nhi tử của lão. Tề Cẩn Minh sợ bệnh tình của phụ thân có biến hóa nên đã dùng thủ pháp điểm huyệt độc môn điểm huyệt ngủ của lão.
20 Vệ Thiên Nguyên đoán chắc là Phi Phụng nên tinh thần vô cùng hưng phấn, chàng liếc mắt nhìn qua thì quả nhiên là nàng, chàng vội kêu lên:- Phi Phụng, nàng đến thật đúng lúc!Phi Phụng vừa thi triển ảo kiếm tuyệt diệu để đẩy lui Vũ Văn Lôi, vừa hô lớn:- Coi chừng độc chưởng!Ngay lúc đó Tiêu Chí Dao đã lướt lên trước cùng Ngọc Hư Tử động thủ.