1 Thiên Khiếm, là một trong năm cảnh đẹp của xứ Tiên Hoa, nhưng người ta đến du ngoạn xứ Tiên Hoa lại rất ít khi đến được Thiên Khiếm. Vì muốn đến Thiên Khiếm cần phải vượt qua một vách đứng, muốn vượt qua vách đứng đó chỉ có một cách là leo bằng hai tay, rất khó khăn và nguy hiểm, nếu không cẩn thận ắt sẽ tan thây nát thịt, cho nên rất ít người lui tới nơi đó.
2 Cây cầu treo dẫn tới Quỷ bảo lại một lần nữa xuất hiện bóng người!Hôm đó, cũng vào giờ ngọ của ngày trùng cửu. Xuất hiện trước tiên là Chưởng môn của phái Bạch Hạc Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn cùng với một thanh niên anh tuấn.
3 Nhạc Hạc ngạc nhiên :- Làm gì vậy?Người phụ nữ tóc dài kéo hắn chạy một mạch đến phòng khách phía trước mới lên tiếng :- Đối phương có thể vào phòng khách ở phía sau để giết người, cũng có thể nhốt chúng ta ở trong đó, chúng ta không thể vào trong đó nữa.
4 Thổ Địa Công Phòng Vũ hỏi :- Hắn lấy cấp đồ vật gì của ngươi?Nhạc Hạc đáp :- Một vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn”Thổ Địa Công lại hỏi :- Sao ngươi lại có “Ngũ Lão lịnh tiễn”?Nhạc Hạc nói :- Muốn giải thích việc này phải kể lại từ đầu, mười năm về trước, cách ngày Trùng cửu vài hôm.
5 Trên đường đi, hai người cố gắng phóng nhanh, nhưng vẫn không đuổi kịp bọn Giác Nhiên hòa thượng, buổi trưa ngày thứ năm đã đến Cửu Giang, cách Lư Sơn không xa lắm.
6 (Thiếu một đoạn). . . người bạn mà hắn có đó là ai?Thổ Địa Công :- Hung thủ. Lỗ Tiểu Phúc :- Ồ!Thổ Địa Công Phòng Vũ :- Hắn đã bị hung thủ mua chuộc làm thủ hạ, lần đó hắn cải danh thành Đô.
7 Độc Nhãn thần tăng không lên tiếng. Thổ Địa Công Phòng Vũ :- Nếu thần tăng nghĩ rằng có thể như vậy thì Nhạc Hạc cũng có thể không phải là hung thủ. Độc Nhãn thần tăng :- Xin lỗi bổn hội không thể vì hai chữ có thể mà phán xử Nhạc Hạc vô tội?Thổ Địa Công Phòng Vũ :- Đúng, nhưng quý hội cũng không thể phán xử hắn tội chết, lão chỉ hy vọng trước khi sự thật được phơi bày quý hội có thể giam cầm hắn chờ đến khi điều tra được sự thật rồi mới luận tội đề tránh sự lầm lẫn.
8 Đường phố trong thành Đồng Quan rất rộng, hai bên khá nhiều cửa tiệm, lúc chiều tối lên đèn, thật là náo nhiệt. Nhạc Hạc và Cảnh Huệ Khanh sánh vai cùng bước, bất giác đến một ngôi miếu thấy rất náo nhiệt, nào hàng ăn uống, nào hàng quần áo, có người ca hát, có người kể chuyện, lại còn có sơn đông mãi võ, đúng là có đủ mọi thứ.
9 Nhạc Hạc :- Ở đâu?Cảnh Huệ khanh :- Ở trong phòng. Nhạc Hạc :- Sao tỷ tỷ biết?Cảnh Huệ Khanh :- Ngươi nhìn trong trang được quét dọn rất sạch sẽ, nếu không có người ở không thể sạch sẽ như vậy được.
10 Cảnh Huệ Khanh :- Hãy xem sao. Vừa nói đến tiếng “sao” tay phải vươn lên thanh phi đao đã như sao xẹt, phóng thẳng vào sau ót của đối phương. “Tưng” trúng ngay vào ót của đối phương.
11 Nhạc Hạc :- Được. Hai người lại đi vào trong sảnh, thấy cảnh vẫn như cũ, cái hình nộm vẫn nằm đó, nhưng một bức tường ở bên phải đại sảnh đã được quay ra, để lộ một cánh cửa kín dẫn vào tầng hầm.
12 Nhạc Hạc và Cảnh Huệ Khanh hạ sang từ phía sau am, dọc theo một con đường mòn, chạy nhanh khoảng ba bốn dặm đường đã đến một chân núi, đưa mắt nhìn lên chỉ thấy hoang dã trống trải, không một bóng người, cũng không có dấu vết của Vân Hoa sư thái.
13 Gian phòng được bày trí rất đẹp đẽ, thậm chí có thể nói là rất hào hoa, nhưng tất cả đồ đạc đều đã rất cũ kỹ, lại thêm lâu ngày không được lau chùi, nên trông rất dơ dáy, mất đi vẻ hào nhoáng của nó mà thôi.
14 Gần trưa, Thần Quyền Đặng Thịnh Long đã tỉnh dậy. Giấc ngủ vừa rồi, làm cho thần trí và nguyên khí của lão hồi phục rất nhiều, lão ăn được hai chén cơm với sự hầu hạ của Đặng Phúc, rồi ra khỏi phòng đi tản bộ trong sân.
15 Bao Xương cũng đứng dậy đuổi theo, cười nói :- Ta có thể hỏi các hạ một vấn đề không?Nhạc Hạc :- Được xin cứ hỏi. Bao Xương :- Các hạ bảo là đến Ngộ trang để tá túc, có thật như vậy không?Nhạc Hạc mỉm cười :- Thật hay giả, điều đó không quan trọng, nếu như ngươi muốn biết ta là ai, ta có thể nói với ngươi như thế này.
16 Sắc mặt của Tư Mã Thanh Nguyên rất khó xem, với giọng nói lạnh lùng :- Vậy có nghĩa là hai chữ Thiên Ma xuất phát từ tệ phái?Nhạc Hạc :- Không sai!Tư Mã Thanh Nguyên cười lạnh lùng :- Nhưng lão phu đã nói với ngươi, trước ngươi không có ai đi vào tệ phái cả.
17 Ra khỏi cổng trang, đi xuống núi theo những bậc tam cấp. Trên đường đi, không hề xảy ra sự cố, đi hết những bậc tam cấp đã đến dưới chân Thạch Cổ Phong.
18 Nhạc Hạc :- Đúng, vài hôm thì cũng không sao, chỉ cần có thu hoạch. Cảnh Huệ Khanh :- Ta thấy đói rồi, ngươi đi kiếm chút thức ăn về đi. Nhạc Hạc gật đầu rồi rời khỏi ngõ hẻm, đến một tiệm cơm mua vài cái bánh bao rồi trở về con hẻm, thấy thần sắc của Cảnh Huệ Khanh vừa khẩn trương vừa hưng phấn, ngạc nhiên hỏi :- Thế nào rồi?Cảnh Huệ Khanh vui mừng :- Đã có người vào trong.
19 Nhạc Hạc :- Thân phận của hắn có thể cũng giống như ngươi, đều là thuộc hạ của Thiên Ma, cho nên bây giờ đã đến lúc ngươi phải suy nghi kỹ xem, theo ta thì “Thiên Ma” đã không cần ngươi nữa, cho nên mới dùng thủ đoạn này, khiến ngươi sẽ chết trong tay bọn ta.
20 Bây giờ đêm đã khuya, vừa nhằm lúc là đêm trăng tròn, ánh trăng rất tỏ, nên cảnh vật xung quanh trông rất rõ ràng, nên đi lại không khó khăn lắm. Vượt qua mấy ngọn đồi nữa, nhắm chừng ở giữa Cửu Cung sơn, nhưng nhìn xung quanh vẫn không thấy chút ánh đèn nào.