1 Chân trời xa hay không xa?Không xa!Vì người đã ở ngay chân trời, làm sao còn có thể xa được?Trăng sáng có màu gì?Màu xanh, giống như màu xanh của biển, sâu, và sầu muộn.
2 Chiều tàn, Phó Hồng Tuyết trong buổi chiều đó. Chiều tàn, chỉ có một mình hắn, trong trời đất này dường như chỉ còn lại mỗi mình hắn. Con đường xa hoang vắng lạnh lẽo, đến mặt trời trông cũng thật cô đơn và ánh sắc cũng biến đổi, biến thành một thứ màu trắng xám của sự trống rỗng và im lìm.
3 - Hoa chưa tàn, trăng chưa khuyết,. Trăng sáng rọi nơi đâu? Nụ tầm xuân phía cuối trời!. Yến Nam Phi chẳng lẽ đã say thật rồi sao?Hắn ngồi xuống, cạnh những bông hoa, giữa những mỹ nhân, trước mặt là ly rượu.
4 Đám khói từ từ tản ra. Đó là đọat mệnh khói, trong giang hồ đã không biết bao nhiêu anh hùng thanh danh lừng lẫy đã phải chịu những cái chết đầy bí ẩn trong thứ khói này.
5 Không phải là người thì là gì?Là dã thú? Là ma quỷ? Là tượng gỗ? Hay là tiên phật?Có lẽ tất cả đều không phải. Chẳng qua những chuyện mà hắn làm gần như đã vượt qua giới hạn về năng lực của con người, cũng như đã vượt qua cả giới hạn về sức chịu đựng của con người.
6 Ngựa không làm người bị thương, xe không hề bị đổ. Người khách lạ trông rất bình thường này trong nháy mắt đã mất hút vào giữa đám đông giống như một cái bọt biển tan trong biển lớn vậy, tuyệt đối không khiến người khác phải chú ý tới.
7 Phó Hồng Tuyết. Tuổi:khoảng ba sáu ba bảy tuổi. Đặc điểm:chân phải bị thọt, đao không rời tay. Vâ công:Không thầy , không môn phái, tự mình sáng tạo một vâ học riêng.
8 Cái góc sau vườn có một cánh cổng nhỏ. Phó Hồng Tuyết từ cánh cổng đó mà đi vào, Đỗ Lôi cũng thế. Bọn họ không phi qua tường. Con đường nhỏ đã bị cỏ phủ kín và nếu như đi thẳng qua đám cỏ khoảng cách sẽ ngắn hơn nhiều.
9 Mặt con người bản thân nó chính là một cái mặt nạ, một cái mặt nạ mà có thể tùy theo hoàn cảnh và tâm tình mà thay đổi bất cứ lúc nào. - Lại có ai có thể từ trên khuôn mặt của một người mà nhìn ra được những bí mật ẩn chứa trong lòng người đó?- Lại có loại mặt nạ nào đấy có thể so với khuôn mặt thật của con người thì càng tinh xảo kì diệu hơn?Người mà thân phận càng tôn quý, địa vị càng cao thì cái mặt nạ đeo trên mặt thường thường lại càng khiến người khác không thể nhìn thấu được.
10 Cây mơ vàng trong vườn rì rào theo gió. Tư̬ bàn cờ vang lên những tiếng thanh nhẹ như tiếng đàn. Tên thiếu niên trong bộ đồ trắng ngồi sửa móng tay, khuôn mặt hăÌn hoàn toàn vô cảm.
11 Tiếng khóc đột nhiên ngưng bặt. Trác Ngọc Trinh ngẩng đầu lên, kinh hãi nhìn Phó Hồng Tuyết :- Tôi không phải là Trác Ngọc Trinh? Tại sao ngài lại nói tôi không phải là Trác Ngọc Trinh?Phó Hồng Tuyết không trả lời cô ta, nhưng lại hỏi tiêÌp một câu đaÌng ra không nên hỏi :- Cô đã có mang được mấy tháng rồi?Trác Ngọc Trinh do dự giây laÌt , cuối cùng đáp :- Bảy tháng.
12 Bóng đêm càng thâm, mặt đất một màu hắc ám. Bởi vì đêm nay không có minh nguyệt. Đêm nay minh nguyệt có phải đã chết ?Yến Nam Phi quất ngựa tung vó, Phó Hồng Tuyết lại bất động ngồi gần người gã.
13 Tối đen chết người. Tĩnh lặng chết người. Không có ánh sáng, không có tiếng động, đều không đáng sợ, đáng sợ nhất là không còn hy vọng. Bọn họ đã hoàn toàn bị hãm nhập trong hầm tử vong.
14 Một thanh đao có thể chém đứt làm hai một con ngựa đang phi, thanh đao đó phải ra sao ?Không có ai thấy. Đao quang từ cánh rừng bên đường bay ra, xe ngựa lại đã phóng qua hai ba chục trượng, nhìn từ đó sang, không thấy người, càng không thấy đao, Phó Hồng Tuyết đứng trước người Trác Ngọc Trinh cùng hai đứa bé, mắt nhìn chằm chằm vào cánh rừng tối tăm dày đặc, bộ mặt trắng nhợt phảng phất lại càng nhợt nhạt hơn.
15 Hồ Côn đứng trên Đăng Tiên Lâu dựa mình vào lan can, trông có vẻ hoàn toàn thỏa mãn. Đây là nơi khí phái cao thượng, trang hoàng hoa lệ, đồ đạc thanh lịch, mỗi cái bàn cái ghế đều làm bằng gỗ quý, chén toàn là đồ men sứ Giang Nam Cảnh Đức trấn.
16 Chính ngọ, dương quang đầy trời. Lúc Phó Hồng Tuyết từ khách sạn bước ra, có cảm giác tinh thần hăng hái, đủ để đối phó với bất cứ khó khăn nguy hiểm nào.
17 Tiếng chuông đã ngừng, dư âm vẫn còn vang vọng. Phó Hồng Tuyết đã đến bên ngoài cửa lớn của Thiên Long cổ tự. Kiến trúc cũ kỹ xám xịt tuy đã lỗi thời, lại vẫn có thể tưởng tượng mơ hồ đến quá khứ hoành đại trang nghiêm.
18 Tiếng bước chân dần dần tới gần, trong bóng tối chung quy đã hiện ra một người, tay cầm một đóa hoa. Một đóa huỳnh hoa nho nhỏ. Người đến không ngờ lại là hòa thượng điên.
19 Nước canh thơm tho ngon ngọt, từ yết hầu chảy xuống dạ dày, cơn co thắt lập tức giảm dần, rồi dừng hẳn, giống như đất đai khô cằn được vun tưới hòa vào nước mát.
20 Đao quang chớp lên một cái. Máu tươi bắn tung tóe. Nàng thấy ánh chớp đó, nàng thậm chí còn thấy cả những giọt máu bắn ra. Những giọt máu chừng như bắn ra từ hai mảng đầu của nàng.