1 Những hòn đá lởm chởm, những cỏ cây mọc từ trong khe đá, tất cả đều đen mịt đến mức không có chút sinh khí. Nại Hà sơn là một ngọn núi không cao lắm, song tiêu điều hoang vắng đến rùng rợn.
2 Đêm đã rất khuya, không trăng, chỉ có sao thưa, gió thu hiu hắt, màn đêm ngập tràn vẻ thê lương. Đây là một ngôi nhà nhỏ được dụng hoàn toàn bằng gỗ tùng và tre, nằm giữa những ngọn bạch dương sum suê, cạnh một giòng suối trong mát, trước và sau nhà trồng đầy thu cúc.
3 Hạng Chân dựa người trên chạc cây, thận trọng đặt cho Yến Lập ngồi vững vàng, y thọ thương chẳng nhẹ, nhưng may là ngọn trủy thủ không đâm trúng vào nơi yếu hại.
4 Đơn Tuẫn mặt tái ngắt, bang chúng Song Nghĩa bang xung quanh lập tức tiến tới bao vây, đao tuốt trần, nỏ kéo dây, không khí vô cùng căng thẳng. Thôi đường chủ bỗng buông tiếng đằng hắng, rắn giọng nói :- Bằng hữu quả nhiên là cao thủ trong giới võ lâm, xin hãy cho biết danh tánh.
5 Một bóng người uể oải xuất hiện nơi cửa. Đó là một lão nhân trông hết sức tiều tụy, với bộ quần áo vải xám vá víu nhiều chỗ, mặt vàng như nghệ và đầy nếp nhăn, mái tóc hoa râm rối bời như đang bệnh hoạn, uể oải đứng tựa vào ngạch cửa, đôi mày rậm đen cũng run run không ngớt.
6 Nhị Lang sơn cách chỗ Hạng Chân ra đi hơn năm mươi dặm đường. Hạng Chân đã băng bó vết thương kỹ lưỡng, chàng phóng đi như bay, nhưng đôi mày lưỡi kiếm chau chặt.
7 Nỗi mệt nhọc và xây xẩm của thể xác tuy không chịu đựng nổi, song thần trí của Hạng Chân vẫn còn rất tỉnh táo, chàng loạng choạng lùi sau mấy bước, cố nắm lấy mép giường, giọng khản đặc nói :- Uông cô nương, người trong phòng này đâu?Uông Lăng không đáp tiến tới chút nữa lạnh lùng nhìn chàng chằm chằm, ánh mắt ngập đầy thì hận lẫn đau xót.
8 Hạng Chân lướt ra nhanh như chớp, xích sắt vung lên, sáu ngọn quỷ đầu đao lập tức bị cuốn bay lên không. Tả chưởng cũng đồng thời vang động, năm đại hán chưa kịp nhận rõ đối phương là ai thì đã hồn lìa khỏi xác.
9 Hạng Chân nhếch môi cười tàn bạo, lạnh lùng quét mắt nhìn quanh. Bỗng đám người bao vây đột nhiên thoáng nhốn nháo, rồi thì liên tiếp những tiếng reo mừng vang lên.
10 Tiếng nói Hạng Chân lạnh lùng lan tỏa trong không khí, lại có thêm một bóng người gục ngã trước khi tất cả những người mới tới dừng cả nơi đấu trường.
11 Chừng nửa giờ sau, cửa thư phòng "Kẹt" mở, Hề Tần tay xách một chiếc giỏ tre đầy hoa cúc, cố làm ra vẻ bình tĩnh thận trọng đi vào, trước khi vào còn ngoảnh lại nhìn quanh một lần cuối.
12 Nương vào sự che chắn của mọi vật, Hạng Chân nhanh nhẹn tiến về phía hòn giả sơn, lát sau chàng đã đến nơi. Hình dạng của hòn giả sơn này giống hệt như Âm Minh Địa Phủ, có cửa tử, cầu Trường Sinh, đài Vọng Hương, hồ Thiện Liên, đường Mê Tâm và mười tòa Diêm La điện, tuy không có tượng quỷ thần, song bầu không khí cũng hết sức ghê rợn.
13 Hạng Chân thoáng do dự đứng lại trong đường hầm, chùi sạch mồ hôi tay, không trông thấy được gì bên kia rào sắt, song tiếng gầm khủng khiếp kia thì lại nghe rất rõ ràng.
14 Hạng Chân bỗng hé môi cười, giọng ngập đầy sát cơ nói :- Bao đại ca, nếu sau cuộc chiến này mà chúng ta còn sống, đệ với đại ca sẽ tính toán lại đã giết được họ bao nhiêu tên.
15 Đây là một ngọn đồi thoai thoải và bừa bộn đá núi, chân đồi có một con đường đất ngoằn nghèo và chập hẹp, bên kia là một khu rừng cành lá sum suê. Đi được chừng nửa giờ, Bao Yếu Hoa bỗng đứng lại, mặt mày nhăn nhúm, ra chiều hết sức đau khổ ngồi bệt xuống một phiến đá bằng, cố gắng cất tiếng gọi :- Hạng lão đệ.
16 Lúc này ánh nắng đã gay gắt hơn, bầu trời trong sáng một màu xanh biếc, chỉ vài áng mây mờ lãng đãng, nếu là một nơi khác và một hoàn cảnh khác thì hôm nay quả là một ngày đẹp trời.
17 Ngay khi ấy đã thấy "Thanh Diệp Tử" La Sài vội vã quay lại, theo sau y là mười mấy đại hán áo trắng, chia nhau khiêng năm chiếc võng da gấu mềm mại. Lộc Vọng Phác ngước lên nhìn trời nói :- Hạng huynh, chúng ta lên đường được chưa?Hạng Chân mỉm cười :- Tại hạ hãy còn chịu đựng được, Lộc tôn chủ, chỉ cần bốn chiếc võng là đủ!Lộc Vọng Phác cười hàm súc :- Hạng huynh dường như thọ thương cũng chẳng phải nhẹ.
18 Lộc Vọng Phác ngước nhìn lên trần nhà, lúc thốt ra những lời lại lùng ấy, vẻ mặt đang lạnh đến rợn người. Ngay khi nhóm Quân Tâm Di và Yến Lập ngồi cùng bàn đang thắc mắc không hiểu thì "Thanh Diệp Tử" La Sài sau một thoáng ngạc nhiên đã nhanh chóng quay người bỏ đi.
19 Lộc Vọng Phác thấy Hạng Chân ra chiều hơ hải, cũng không khỏi hốt hoảng, sửng sốt hỏi :- Việc gì thế Hạng huynh?Hạng Chân phóng bước đi ra, ngoắc tay và hối hả nói :- Hãy để lại nửa số người ở đây phòng vệ, nửa số theo chúng ta đi ngay.
20 Sông Phủ Dương uốn khúc chảy đi, gió thu hiu hắt, nước sông gợn sóng lăn tăn. Chẳng còn bào lâu nữa đã đến mùa tuyết rơi, gió thu se lạnh và đượm vẻ tiêu điều, khắp núi rừng như được phủ lên một lớp hơi sương nhàn nhạt, trông hết sức ảm đạm thê lương.