41 Tây Môn Triều Ngọ gật đầu đầy tin tưởng nói :- Hạng huynh nhất định thực hành được, Hoàng Long xưa nay dùng tốc độ xưng bá thiên hạ kia mà. Hạng Chân mỉm cười :- Tây Môn đương gia quá khen.
42 Gã mũi tẹt chòng chọc nhìn Tây Môn Triều Ngọ đang đi đến gần, sắc mặt thay đổi liên hồi, ra vẻ hết sức hoang mang thắc mắc. Tây Môn Triều Ngọ mạnh tay xô Cát Lão Tam ra, nghiêng mắt nhìn gã mũi tẹt, lạnh lùng- Thế nào, trông khí sắc của bằng hữu dường như gai mắt đối với bọn này phải không?Gã mũi tẹt cười khảy, gằn giọng :- Tôn giá là ai?Tây Môn Triều Ngọ quắc mắt giận dữ :- Hạng nhãi nhép như ngươi mà cũng đủ tư cách hỏi câu ấy sao? Ta đứng đây với thuộc hạ Đại Đao giáo các ngươi, lại mặc y phục của các ngươi, vậy theo tiểu tử ngươi thì ta phải là ai nào?Gã mũi tẹt nghe vậy, tính kiêu căng liền giảm đi mấy phần, y ngơ ngẩn nhìn Cát Lão Tam.
43 Năm người đến một khúc quanh, mọp xuống ngưng thần quan sát, Tây Môn Triều Ngọ hạ thấp giọng nói :- Hạng huynh có biết Như Ý phủ nằm ở hướng nào không?Hạng Chân lắc đầu :- Tại hạ không rõ!Kha Nhẫn tiếp lời :- Như Ý phủ hẳn là hết sức nguy nga tráng lệ, chúng ta cứ đột nhập vào một tòa nhà như vậy thì sẽ không lầm đâu!Hạng Chân gật đầu :- Cũng đành vậy thôi! Bây giờ chúng ta chia làm ba nhóm, nhóm sau đi theo nhóm trước, tại hạ đi đầu mở đường.
44 Nghiêm Tiệp lại buông tiếng thở dài, nói tiếp :- Tuy nhiên, Nhiêm Công cũng đã lưu ý đến vấn đề ấy. Trong số các đại kế mọi người đang bàn thảo, vấn đề tiêu diệt Hoàng Long là điều tiên quyết.
45 Mai Nhụy cất Kim Quán Lệnh trở vào túi da, nhìn Hạng Chân, nói: - Ngô Nhị, chúng ta xuống dưới xem thử, xong rồi các hạ đi về là vừa!Hạng Chân nhẹ gật đầu:- Xuống "Tiễn Huyệt" ngay bên dưới này là được rồi!Mai Nhụy gật đầu, đưa mắt nhìn mái hiên bờ tường thẳng hàng với một góc lồi, đoạn bước tới giẫm lên một phiến đá vuông bảy cái.
46 Mai Nhụy mắt rực căm hờn nhìn Hạng Chân nhìn Hạng Chân, giọng nghẹn ngào nhưng ngập đầy thù hận, nói: - Hạng Chân. . . tốt hơn hết ngươi hãy giết ta đi.
47 Tây Môn Triều Ngọ ngồi xuống cạnh bên, thấp giọng nói: - Hạng huynh, tình hình thế nào? Những mai phục độc ác kia hẳn đã bị Hạng huynh phá hủy không ít, Hạng huynh không sao chứ?Hạng Chân mỉm cười:- Không sao, tại hạ biết ba vị đã diệt sạch những "Tiễn huyệt" bên ấy, còn ba mặt kia cũng phá hủy không ít.
48 Hòn giả sơn ấy cách bậc cấp trước cửa chính Kim Bình Điện chừng năm bước, chiếm đất chu vi độ hai trượng, hết sức tinh xảo. Khó nhọc lắm nhóm Hạng Chân ba người mới bò lên đến bên hòn giả sơn.
49 Trong Như Ý Phủ vẫn vắng lặng không một tiếng động, Hạng Chân hít sâu vào một hơi không khí, thi triển "Hóa Long Phi Nguyệt" phóng vút đi như một vì sao xẹt, vượt qua bờ tường Như Ý phủ, tiến thẳng về phía Đại Hà Trấn.
50 "Thiên thích chùy" chớp nhoáng liên tiếp bảy lần sạt qua đỉnh đầu Hạng Chân, Đoạn Kiều quát to: - Hãy phóng hỏa thiêu cho bọn chúng chui ra, để bọn chó má này chết chung một lũ.
51 Bọn thủ hạ Như Ý Phủ lập tức kinh hoàng thất sắc, hốt hoảng nhốn nháo. "Song Tụ Triền Hồn" Đỗ Nguyên nghiến răng trừng mắt quát:- Các vị huynh đài, tình thế nguy cấp lắm rồi, các vị còn chờ gì nữa?Hàn Mặc Song Thứu buông tiếng hét vang, trước tiên xông vào vòng chiến.
52 "Hắc Nhiêm Công" Hồng Song Lãng nhẹ khoát tay, hai gã áo da liền tức dừng tay. Thật tội nghiệp cho Lộc Vọng Phát sớm đã hơi thở thoi thóp ngất xỉu đi rồi.
53 Ngay lúc ấy năm người lâm nạn Vô Song Phái cũng đều đã trông thấy Hạng Chân, họ lập tức khích đọng và phấn chấn. Đôi mắt đờ đẫn của Lộc Vọng Phát đột nhiên rực lên vẻ vui mừng vô hạn, giọng run run nói: - Quả nhiên là Hạng huynh!Hạng Chân chưa kịp trả lời thì Hồng Song Lãng đã lăng không lao đến đỉnh đầu.
54 Hắc Nhiêm Công Hồng Song Lãng vừa nghe tiếng liền quay phắt lại nhìn. . . Chỉ thấy sau lưng là một văn sĩ trung niên phong thái cao nhã, khí độ uy nghi, quả nhiên chính là Kim Lôi Thủ Kha Nhẫn.
55 Hạng Chân bỗng kề tai Tây Môn Triều Ngọ nói khẽ gì đó. Tây Môn Triều Ngọ liếc mắt nhìn vào Như Ý phủ, gật đầu liên hồi rồi quay người phóng đi. Hạng Chân tiến tới một bước nói:- Uất Trì tôn chủ, xin hãy tạm nén đau thương, bảo trọng lấy thân.
56 Tân Kiên đưa hai tay chỉ Nghiêm Tiệp, hai mắt ngập đầy oán hận, nói nhanh: - Bẩm các vị lão nhân gia, chính người này đã toan cướp ngục đấy!Uất Trì Hàn Ba lạnh lùng nhìn Nghiêm Tiệp, chậm rãi nói:- Hai đệ tử đã bị đả thương có trầm trọng không?Tân Kiên đáp ngay:- Phải điều dưỡng từ một tháng trở lên mới có thể bình phục.
57 Cả đại sảnh im phăng phắc, bầu không khí như cô đặc lại, hết sức ngột ngạt. Hồi lâu, Hạng Chân chận rãi nói:- Hãy khiêng thi thể của Thường Kính Hiền ra ngoài được rồi!Tân Kiên vội khom mình nói:- Vâng!Một gã đệ tử liền đi tới, xách tử thi Thường Kính Hiền vác lên vai, sải bước đi ra ngoài.
58 Thiết Nương Nương vẫn không ngớt vùng vẫy và kêu gào, chiếc áo ngủ nhăn nheo xốc xếch, trông nàng hết sức thảm hại, thật chẳng dám tin nành chính là một vị tiểu thư đài các đã xuất thân từ danh môn.
59 Hạng Chân nhắm mắt im lặng một hồi, đoạn lại mở mắt ra nói: - Vùng Quan Ngoại hẳn là có rất nhiều chỗ cần đến sức lao động, hãy phạt Khang Ngọc Đức làm việc cực nhọc trong mười năm để chuộc tội, đồng thời cũng để mài dũa tâm tính của y và tạo cơ hội cho y ăn năn hối cải.
60 Dưới ánh đèn chập choạng, người đầu tiên đập vào mắt Hạng Chân chính là Nghiêm Tiệp, chưa đầy một ngày mà nàng đã tiều tụy hơn rất nhiều, sắc mặt nhợt nhạt và ánh mắt đờ đẫn.