1 Mặt trời đỏ chiếu tia nắng qua làn sương mỏng vắt ngang các ngọn cây. Chim chóc bắt đầu rời tổ đi kiếm mồi, tiếng kêu ríu rít. Người sẹo mặt cùng chàng thanh niên bước ra một khoảng sân nhỏ rộng để cùng nhau đấu kiếm.
2 Đã ba ngày qua, nhóm người ngựa vẫn đi về phương Bắc, lúc vượt rừng lúc băng suối, lúc trèo đèo trượt dốc, lúc phi nhanh rong ruổi trên đường cái quan, lúc len lỏi theo những đường sâu trong rừng rậm.
3 Khi cả bọn ba người theo ông lão khuất sau cây rừng, đi xa chừng nửa dặm, sắp rẽ vào khe núi thì quả nhiên, một đoàn người ngựa khác phóng vào Vạn Diệu sơn trang.
4 Từ lúc sơ sinh đến tuổi thiếu niên, Lý công tử đã quen sống với cảnh cô tịch trong rừng rú. Nên bây giờ, sống với lão dị nhân trong sơn động thấy không có gì là thay đổi.
5 Nghe thấy cái tên Siêu Điện Tử Quang bảo kiếm, Lý công tử nghĩ rằng chắc lão dị nhân sẽ ban cho mình một thanh bảo kiếm chuôi vàng lưỡi bạc sáng như gương có thể chém sắt như chém bùn.
6 Sau tiếng kêu “ối chao”, Lý công tử hai tay chới với, khoa lên vùng vẫy. Không biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu, chàng giật mình tỉnh dậy như một giấc chiêm bao! Tiếng chim kêu ríu rít, mặt trời chiếu tia sáng đầu tiên ở hướng Đông.
7 Hoài An phủ tại tỉnh Giang Nam là một thị trấn rất đông dân cư. Khoảng ba năm trước, dân chúng tại nơi đây rất sung sướng trong cảnh cày cấy được mùa, chăn nuôi thịnh vượng, không bị ảnh hưởng chiến tranh giữa Tống triều và quân Liêu phía Bắc.
8 Phủ Hoài An là một thị trấn rất lớn, dân cư buôn bán sầm uất, trên bến dưới thuyền, chợ búa đông đúc. Hai bên đường phố có nhiều hàng quán và tiệm bán đồ, người đi qua lại không ngớt.
9 Lại nói Lý Thanh Hoa sau khi đã chiếm được số vàng lớn liền bàn cùng cha mẹ nuôi và lão Phiên tăng rời bỏ ngọn đồi Thanh Cao Phong, lên kinh đô để dọ thám hành động của bọn gian thần.
10 Sau hôm đại hội đua ngựa, Mỹ Nhiêm Công thiết đãi liên hoan tiễn hành các quan khách. Yến tiệc đặt giữa sảnh đường, thực khách đông hơn ngàn người. Chủ chốt bữa tiệc hôm ấy là Hoàn Mỹ Thiếu Cơ.
11 Trong dãy núi Nga Mi, trên ngọn Băng Cương, cao chót vót, Huyền Mi đạo trưởng thiết lập một động phủ riêng biệt. Sư phụ tôi ở đó với ba đồ đệ: sư huynh La Côn, tôi và sư đệ Vũ Bộ Dương.
12 Cỗ xe dong ruổi trên quan lộ gập ghềnh, Cao Kỳ Nhất Phương đã hoàn toàn bình phục, cánh tay cử động khỏe mạnh không còn khó khăn như trước nữa. Mã Hóa Long nóng lòng muốn mua rượu nên thả cương cho ngựa lừa chạy cực nhanh.
13 Bọn quái nhân đến trước cổng thì dừng lại. Chúng thấy Mã phu nhân ở trên cao, cả bọn đấm vào ngực, nhe nanh, dương đôi mắt trắng dã lờ đò, mồm miệng rớt dãi.
14 Bỏ mặc qua chuyện Nhất Tiếu hôm đó, Mã Hóa Long và gia đình tụ họp bàn bạc những tin tức đã được cho biết là việc Thân vương bị dũng sĩ ám sát hụt đã bị bọn gian thần ám hại.
15 Thuyền tới khúc quanh của Trường Giang. Những tay lái thuyền đã cầm sẵn cây sào đẩy thuyền để khỏi bị nước tấp vô bờ. Chiếc thuyền rẽ xuôi, gió thổi ngược nên phải hạ buồm.
16 Ba người sau khi đã cải trang thành ba nhà sư, bèn sử dụng thuật phi hành tức tốc tới Ngũ Đài sơn cách nơi đỗ thuyền hơn nửa ngày đường. Khi gần tới Đại Lâm tự xây ở lưng chừng quả núi lớn thì gặp rất đông thiện nam tín nữ các nơi kéo về hành hương đông nghịt.
17 Giữa cuộc chiến đang đẫm máu, bất chợt cánh cửa đại điện chợt mở, nữ chủ U Linh thình lình xuất hiện hồi nào không ai hay!Tiếng kinh ngạc kêu “ồ” làm cuộc đấu ngừng hẳn.
18 Vị Hải mở mắt mặt trời chiếu ánh nắng xuống mặt nàng, làm nàng chớp rèm mi, đưa tay lên dụi mắt. Nàng thấy mình nằm ngủ trên nóc mui thuyền. Sương xuống làm ướt đẫm mái tóc nàng.
19 Sau khi đã tống khứ được cô ả nỏ mồm đi khuất, Cao Kỳ Nhất Phương phóng ngựa về thuyền. Vì quãng đường đua quá xa nên chàng thiếu hiệp phải mất khá lâu thời giờ mới tìm thấy thuyền Mã phu nhân đậu chờ nơi cách xa điểm khởi hành cuộc đua gần chục hải lý.
20 Lúc đó đã quá chiều, mọi người đều đi ăn cơm. Sòng đố chữ cũng tạm nghỉ và mở cửa tiếp theo sau bữa thực phạn. Các người làm công và các cô bán hoa phiếu ngồi quầy ăn uống vui vẻ.