21 Từ mấy hôm nay, khu vực nhà bếp cứ mở rộng lớn thêm. Việc hỏa thực cung cấp cơm nước cho các thực khách và võ sĩ tá túc trong trang trại trở nên vô cùng bận rộn.
22 Quảng Mục trường hôm nay phải mang một cái tên khác là Quảng Đại hội trường mới đúng. Khi vầng đông rạng tỏ thì khắp nơi cờ xí rợp trời, chiên trống dậy đất, muôn ngàn tinh binh giáp sĩ nghiêm chỉnh hàng ngũ trấn đóng khắp nơi.
23 Đấu trường không huyên náo như thường lệ. Trái lại chung quanh vòng đấu, khán giả ngồi yên một cách nghẹt thở để chứng kiến những cảnh xương rơi thịt nát ghê rợn, kinh tởm sắp diễn ra.
24 Hai người xuống ngựa, thủng thỉnh đi lại ven hồ, lại nơi có phiến đá phẳng tọa đàm. Trăng đã lên cao, gió thêm mát thổi trên mặt nước lung linh, làm lay động các thảm hoa tím lẫn ánh xanh huyền diệu mơ màng.
25 Trên dòng đại giang, nhiều thuyền lớn xuôi Nam sau ngày tan hội. Để Lý Thanh Hoa dễ nhận biết, Mã phu nhân đã sai buộc một giải lụa xanh trên ngọn cột buồm.
26 Chờ lâu cũng đâm ra sốt ruột. Hàng ngày, Lý Thanh Hoa leo lên chỗ cao ngắm nhìn chung quanh. Nơi nào cao nhất là rặng Ngũ Chỉ sơn. Chàng thường lên núi, vừa ngồi xuống tịnh tâm, vừa phóng tầm mắt nhìn xuống tứ phía tìm trông, quan sát, y như một vọng canh an ninh cho những người ở dưới núi.
27 Mọi người đều đứng dậy, mang theo đèn chạy ra cổng lớn xem sự việc gì xảy ra. Trời lúc đó đã tối thui, Nhất Tiếu đã mở toang hai cánh cổng, một tay cắp cây Đại Hoàn kim đao, một tay chống cạnh sườn, đứng phưỡn ngực nhìn hai người cãi lẫy, lời qua tiếng lại om sòm.
28 Từ khi Mã phu nhân thu nạp thanh nang và tìm ra được địa huyệt, bà suốt ngày cùng Lý Thanh Hoa và hai Cẩu đầu quái lo dọn dẹp, chỉnh trang nơi đó. Trong sơn trang ai cũng mắc bận công việc.
29 Một buổi sớm kia, Vạn Diệu sơn trang và khu đồi chè vừa được nhuốm ánh sáng. Vầng thái dương le lói chân trời, mọi người nhận thấy một khách bộ hành, vai mang khăn gói, tay chống gậy, dáng đi mệt mỏi lùi lủi một mình trên con đường nhỏ.
30 Trong lúc bất ngờ, Lý Thanh Hoa đã ra tay điểm huyệt cho Võ Đang đạo trưởng chết giấc. Chàng không ngần ngại lột lấy chiếc mặt nạ đeo lên mặt mình, vào tủ áo lấy một chiếc cẩm bào màu tía cải trang thành “Mưu sứ giả” để mở đầu cuộc dọ thám trong khu điện vàng.
31 Không cần phải nói, ai cũng biết đoàn người ngựa tháp tùng cỗ xe chở đầy kim ngân châu báu của U Linh nữ chủ rất đông đảo, hùng hậu. Lượng lực vừa mạnh về võ công, lại thêm uy thế vì bất kỳ đi qua châu huyện nào, các viên chức quan quân trông thấy cờ lệnh phủ Thân vương đều phái người ra cung nghêng đón tiếp rất trọng thể.
32 Vị Hải nghe tiếng gọi quen quá. Nàng ngoảnh nhìn lại trong đám đông ồn ào. Nàng thấy một cô gái mặc xiêm áo lụa trắng, hai mắt thắt ngang một dải lụa bạch, hai tay chống cây gậy ngắn, đương quờ quạng tiến lần từng bước lại phía nàng.
33 Trời tối đen như mực, Lãnh Diện Băng Tâm vừa mệt, vừa đói lại khát, một mình mò mẫm đi trong rừng vắng. Hắn ta rất khó khăn phân định phương hướng. Hắn nằm dài úp tai xuống đất hy vọng nghe thấy tiếng suối nước chảy róc rách gần đấy không? Có lẽ đó là lần đầu tiên tay kiếm sĩ vô song bị thảm bại nặng nề nhất trong đời.
34 Sau mấy ngày hành trình vất vả, hầu như không ngủ, thuê được đôi ngựa tốt nào, cả hai người đều phóng nước đại cho tới khi ngựa mệt khuỵu gối, tức thời lại dùng thuật phi hành đi nốt đoạn đường tìm tới trạm có ngựa.
35 Tiểu Bạch Quỳnh Như là cô gái đẹp nhất bữa tiệc. Nàng bắt chước Chi Mai cũng trang điểm cắm trên mái tóc một đóa hoa rừng thơm và đẹp. Bộ võ phục màu nguyệt bạch thêu ngân tuyến làm nước da nàng trắng lại trắng thêm lên.
36 Vật đổi sao dời! Cuộc đời thay đổi! Định lệ “Hợp tan tan hợp” là chung cho cả muôn vật, nên sau bữa tiệc vui họp đủ mặt anh hùng bao quanh Lý thiếu hiệp, hậu duệ vị đệ nhất công thần nhà Đại Tống Lý Lăng vương thì U Linh nữ chủ được mọi người thuyết phục phải chịu chữa bệnh để cải tạo dung nhan.
37 Danh vang xa ngàn dặm, tới nơi trông rõ chỉ là cậu nhỏ mặt non choẹt. Riêng Văn Tú Tài và Thiết Như Hoa, trước đây đã từng giáp kiến Cung Đình võ sư là một vị lão bối đạo mạo, có tài phi kiếm thần sầu quỷ khốc, sai khiến kiếm quang lấy đầu người ở ngoài chục dặm.
38 Khi bọn người Văn Tú Tài đi khuất, trên con đường từ thao trường dẫn đến thị trấn dọc ven sông, người đi đường nhận thấy ông già ăn bận quần áo nông dân và hai cậu nhỏ vị thành niên vừa đi vừa nói chuyện.
39 Khi mọi người đã an vị trong ngôi khách đường, mười vị nhà giàu chuyền tay nhau ngắm nghía, xem xét số châu báu quý giá. Vị nào cũng muốn làm sở hữu một viên bảo ngọc.
40 Mọi người nơm nớp lo sợ im phắc! Không ai dám rỉ răng nói một câu nào. Tiếng muỗi bay cũng nghe thấy, cô nhỏ Câu Hồn vẫn tiếp tục nói mê, giọng nói có vẻ hối hả, thúc giục :- Cung Đình ơi! Không giỡn với bồ đâu! Trụ Ma xuất toàn lực âm binh tấn công đêm nay! Thây ma đội mồ chui lên.