1 Lúc này chính là mùa đánh bắt, những tráng niên lao lực đã sớm kết quần kết đội ra biển đánh cá, lưu lại những phụ nữ trẻ em và những người già yếu chia nhau ra biển, xách giỏ đến các bãi cát ven bờ lục tìm một số loại tôm cua hải tảo, hoặc là phụ giúp sửa chữa lại các đồ gia dụng.
2 Cứ đi đi mãi, đột nhiên có người bỗng nhớ tới điều gì, ngoác miệng hỏi: "Ê, cô cô của nha đầu hôm nay là ai thế? Còn chưa hỏi! Vạn Xuân lâu có nhiều cô nương như thế.
3 "Dì ơi mau qua đây, nổi nước lớn rồi!""Dì ơi cứu mạng!"Tiếng khóc lóc trẻ thơ giống như châm đâm vào tim nàng. Phong Sa gấp rút đến nỗi không thể chờ nổi, loáng một cái đã tránh thoát khỏi tay Nhậm Phi Dương và Cao Hoan, không màng gì hết chạy vội về phía trước.
4 Cao Hoan cõng Tiểu Kỳ, từ từ lội qua nước đến triền núi. Hắn đi vô cùng chậm, từng bước từng bước, nước từ từ ngập đến eo, đến ngực của hắn. Phong Sa cho bọn hài tử đến chỗ an toàn, phòng hờ bọn sát thủ tập kích từ xa.
5 Sắc mặt Cao Hoan lợt lạt, xua xua tay, đồng thời tránh khỏi sự nâng đỡ của nàng: "Không hề gì. "Trong lúc nói chuyện, hắn bước một bước lên bờ, nhưng đột nhiên chân trước mềm nhũn, ngã về phía trước.
6 Nhậm Phi Dương tựa hồ trầm lắng trong cố sự kinh tâm động phách vừa rồi. Thật lâu sau, hắn mới thở dài, án kiếm đứng lên, nhiệt huyết phi đằng trong ngực không còn ức chế được nữa: "Hảo nam nhân! Hải nam nhân! Trong giang hồ còn có dạng người ta từ lâu kính phục như thế, vậy cũng nên xâm nhập giang hồ, kết giao anh hùng, lang bạt làm nên một phiên sự nghiệp.
7 Hắn dường như đã quen ở một mình, muốn tĩnh tọa trên mặt đất mà không bị quấy nhiễu. Còn Nhậm Phi Dương hiếu động đã cùng bọn hài tử chơi đùa, nói cười ha ha náo loạn cả lên.
8 Tuy nhiên, vẫn có một cánh cửa sổ từ từ vô thanh vô tức mở ra, một kẻ dạ hành nhanh như thiểm điện phóng vào trong hắc ám, băng rừng lội nước. Sau đó, y dừng lại trước một ngọn đèn lẻ loi cô độc, quỳ xuống.
9 "Uy, Cao Hoan, đến Thần Thủy cung báo cừu cũng không cần phải gấp như thế đâu!" Nhậm Phi Dương phi ngựa sóng vai cùng Cao Hoan, sắc mặt tuy hưng phấn do lần đầu tiên chuẩn bị lâm đại địch, nhưng vẫn không nhịn được trách móc, "Mới sáng sớm đã bỏ đi, ngay cả Phong Sa cũng không thèm báo lấy một tiếng.
10 Sớm nay, giống như mọi ngày, nàng lo lắng xong cho bạn hài tử rồi ở trong viện lo tu bổ lại hoa cỏ. Tuy nhiên, không biết vì sao mà tâm thần bất định, làm hỏng đến ba lần.
11 Nàng cứ mãi ngồi dưới đèn chờ hắn tỉnh, nhất mực chờ cho đến khi tinh thần và lao lực quá độ mà ngủ thiếp đi. Sắc mặt của nàng tiều tụy tái xanh, mắt mông lung như sương khói, dưới ánh đèn nhìn phảng phất như một linh hồn có thể dùng một hơi là thổi tan đi mất.
12 Nhưng khi nàng vừa đến cửa, một bóng đỏ đã nhoáng lên bên cạnh, A Tĩnh đã đuổi đến sau lưng. Nữ chủ nhân của Thính Tuyết lâu ngăn nàng lại, khẽ thở dài: "Ngươi không cần đến nữa, chết hết rồi.
13 Tuy nhiên, Phong Sa không còn có cơ hội nói câu nào với A Tĩnh nữa. Trở về bên cạnh Tiêu Ức Tình, nàng dường như đã khôi phục lại sự lãnh tĩnh và đạm bạc trước giờ, trầm mặc nhưng già giặn.
14 "Tĩnh cô nương thương thế chưa lành, lại phải lo sự vụ, tạm thời không thể tương kiến, thỉnh Diệp cô nương nguyên lượng. " Nữ tì thưa như thế. Tuy không hiểu rõ Thư Tĩnh Dung mang nàng đến đây vì nguyên nhân gì, cho dù là không hề biết đến chuyện giang hồ, nhưng Diệp Phong Sa cũng đoán đây đã là trung khu của thiên hạ võ lâm, chỉ sợ đằng sau vẻ bình tĩnh này ẩn chứa biết bao cơ quan bẫy rập, từng bước đều cần phải cẩn thận.
15 "Tĩnh cô nương. " Cuối cùng không nhịn được, Phong Sa khẽ đẩy cửa, gọi nhỏ. Nữ tử áo đỏ giật mình tỉnh thần lại, bước lại giúp nàng mở cửa. Phong Sa bước trở ra mật thất, nhưng không biết nói gì cho ổn.
16 Phong Sa ngơ ngẩn nhìn hắn, bờ môi run run, không nói một lời, chỉ từ từ lui lại. Một tháng nay, bản thân nàng tuy không thừa nhận, nhưng sâu tận đáy lòng lại mong mỏi được gặp lại hắn, nhưng hôm nay.
17 "Cho vào. " Tiêu Ức Tình đang ngồi trên ghế mềm, khẽ giơ tay, có chút mệt mỏi day day trán. A Tĩnh ngồi một bên y, liếc qua các văn thư các phân đà dâng lên, chọn thứ nào trọng yếu đưa cho Tiêu Ức Tình xem, những cái còn lại tự thân trực tiếp phê vào.
18 Phong Sa buồn chán ngồi dưới tán cây cạnh vườn hoa, nhìn mây bay trên trời thông qua tán lá. Nàng đã đến đây được bao nhiêu ngày rồi? Trừ vài lần gặp được Cao Hoan, mỗi ngày của nàng đều rảnh rang tản bộ hoa viên, đến nỗi phân biệt rõ ràng cả mọi chủng loại hoa cỏ ở đây.
19 Khi đến rồi thì Phong Sa lại do dự, bởi vì nàng thấy Tĩnh cô nương xem ra có vẻ không có hứng thú để thưởng thức trà. Chẳng hiểu có phải là thanh Huyết Vi không lúc nào rời tay áo nàng, hay là vì trên người nữ tử đó tựa hồ như bao trùm một làn huyết sắc nhàn nhạt.
20 Nhìn nàng ta bỏ đi, lòng Phong Sa đầy thắc mắc, không biết nên làm gì. Gió mát từ thủy tạ thổi đến, hoa sen nở dày, một mình nàng đứng trên cầu cửu khúc, không biết đi về đâu.