1 Khi Thạch Bảo Kỳ tỉnh dậy thì tất cả đều biến đổi. Tòa bí động mà chàng và lão nhân củng ẩn trú mười mấy năm trời giờ đây đã sụp đổ tan tành. Thạch Bảo Kỳ rất đổi hãi hùng phóng tới kêu to :- Sư phụ đâu rồi?Toàn thể núi đồi im lặng như tờ.
2 Khi ánh dương vừa tắt, Thạch Bảo Kỳ và Minh Không Đại Sư cũng vừa đến chùa Thiếu Lâm, hai người dừng bước trước cửa chùa. Bỗng có tiếng quát lồng lộn từ trong vọng ra.
3 Chẳng biết trãi qua bao nhiêu thời gian. Thạch Bảo Kỳ từ từ mở bừng hai mắt ra. Chàng bất chợt thấy một lão Hòa Thượng tóc râu nửa bạc đứng cánh chỗ chàng chừng mười trượng.
4 Tình thế cực kỳ nguy ngập cho Thạch Bảo Kỳ !Thình lình trong giờ phút đó có tiếng thét : - Hãy ngưng tay lại !Trong lúc đó Mụi Hình Tôn Giả rú lên kinh hoàng, toàn thân bắn vọt đi.
5 Minh Nữ khích động :- Ta chân thành có lời khen ngợi thiếu hiệp là trang thiếu niên anh hùng, vậy thì nay thiếu hiệp hãy uống đi một hoàn trước kẻo nội thương trầm trọng hơn nguy mất.
6 Thạch Bảo Kỳ đỏ bừng cả mặt không nói gì. Tiêu Diêu Khách bảo :- Trong tình thế nầy tiểu hiền điệt hãy cùng đi với ta sang Phong Lâm Độ một chuyến xem sao.
7 Lý Tiểu Bình lắc mình tới chắn ngang :- Thạch tiểu lang, xin chàng ngưng bước cho em nói vài lời. Thạch Bảo Kỳ lạnh nhạt :- Giữa ta và cô nương đã hết tình, hết nghĩa, chẳng còn gì phải nói nữa cả.
8 Trên đường đi, Thạch Bảo Kỳ quen thân cùng gã thiếu niên tên là Lam Kiến Xương. Hai người cùng vào một hắc điếm nọ. Lúc ấy cũng có cặp thiếu niên nam nữ bước vào quán ăn.
9 Bây giờ tuy trong lòng Lam Kiến Xương nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười như thường. Gã nói với Thạch Bảo Kỳ : - Thạch huynh ! Cơ hội tốt đẹp trong chốn nhân gian nầy không có nhiều lần, nếu phen nầy thắng được thì cả Huyết Châu Hồn và mỷ nhân đều thuộc về tay mình, trăm năm không thể có một lần thứ hai như vậy.
10 Từ nãy đứng trong đám tre, Thạch Bảo Kỳ rình nghe mọi việc, thấy Phi Hồ Mỷ Nhân và Độc Thủ Thư Sinh lên đường, chàng gấp rút : - Lão tiền bối, chúng ta hãy đuổi theo hai thầy trò ả hồ ly cho mau.
11 Phong Lâm Cư Sĩ trông thấy Tiêu Diêu Khách ra tay hiểm độc, sát khí bốc mờ trên mặt. Lão trầm lặng thét : - Hãy tiến lên ! Giết hai tên cuồng đồ nầy, đừng chừa một tên nào.
12 Thạch Bảo Kỳ nghe qua mấy lời Tiêu Diêu Khách giải bày, tâm tình chàng chợt thấy trầm nặng một cách khác thường. Chàng tự biết sự tình nay đã phát triển đến mức độ cực kỳ nghiêm trọng.
13 Thạch Bảo Kỳ ngó thấy Phi Hồ Mỷ Nhân đột nhiên ra tay hiểm độc, chàng cháy phừng lửa giận, bắn mình ra nửa trượng, đơn chưởng đẩy tới một lực đạo sanh bình nghinh đón thế công kình thủ.
14 Thạch Bảo Kỳ lãnh đạm :- Chẳng cần oán thù gì cả. Cứ hể kẻ nào là đồng bọn của ngươi là tiểu gia thề sẽ giết sạch không tha. Lửa giận cháy phừng, Phong Lâm Cư Sĩ bạo quát : - Tiểu cuồng ma, tuổi tác ngươi hãy còn quá trẻ mà mồm mép lại quá bạo tàn, không xem trời đất ra sao cả.
15 Trải qua một chập kinh hoàng. Sương Long Bảo Chủ trầm giọng :- Thạch Bảo Kỳ, ngươi bảo Huyết Châu Hồn là của gia phụ ngươi chăng ? Hào khí bốc cao ngàn trượng, Thạch Bảo Kỳ gật mạnh đầu :- Quả đúng vậy.
16 Một tháng sau đó. Tại huyện Đồng Thành thuộc miền núi Bắc Hiệp, đột nhiên thấy xuất hiện một chàng thiếu niên văn hoa anh tuấn. Chàng thiếu niên ấy là ai ?Chẳng ai khác hơn là Thạch Bảo Kỳ.
17 Về phần Thạch Bảo Kỳ trong lòng khẩn trương như có trận lửa đốt cháy ngùn ngụt. Chàng thi triển khinh công thần tốc chạy nhanh như một vệt khói lam mờ xa trông như bóng ma quỉ hiện về.
18 Vạn Bát Tiên Sinh liếc chàng một cái, chưa có trả lời, lẹ làng phóng qua bên Sương Long Bảo Chủ đở hắn dậy một cách gọn gàng. Lão nhân hỏi :- Quách lão huynh, vết thương thấy cũng không sao đó chứ ? Lão huynh có nghe gì không ?Vạn Bát Tiên Sinh vẫn coi tiền như mạng sống, chẳng kể thị phi thiện ác, xưa nay chưa từng có giúp một kẻ nào, nay Sương Long Bảo Chủ thấy lão ta đón tiếp như vậy sao lại không cho là chuyện lạ, rồi hắn nói với giọng cảm khích :- Không sao cả, xin đa tạ Vạn đại hiệp !Vạn Bát Tiên Sinh mỉm cười liếc qua Thạch Bảo Kỳ như cố ngẫm nghĩ qua chuyện gì rồi tiếp :- Quách lão huynh, cái thù tán giả diệu phác, như núi biển không trả sao được, chẳng hiểu lão huynh có nghĩ thế chăng ?Nói đến đây, Vạn Bát Tiên Sinh cố ý ngưng lại một chập.
19 Trên ngọn đồi chót vót cũa dãy núi Mã Yên đứng xa nhìn thấy đó là đám rừng già. Nơi đây có một tòa nhà thật là thần bí. Tòa nhà ấy vách tường toàn xây, trụ sườn và kèo nhà cũng toàn màu đen, mái ngói sửa sang một loạt đen sì, lộ ra một vẻ thật là cổ quái.
20 Lúc ấy, con bạch mã đã phóng ra ngoài cửa, Thạch Bảo Kỳ dửng cặp mày lên lạnh lùng thét to và thật là gấp rút : - Đã biết Vô Địch Chưởng thì trong mình các hạ có Huyết Châu Hồn chứ gì ? Có đúng như thế chăng ?Quái nhân gật đầu : - Dĩ nhiên là có, ngươi hỏi làm gì ? Thạch Bảo Kỳ sáng rực hai mắt :- Tại hạ muốn thu hồi nó !Quái nhân sửng sốt : - Thu hồi à ? Ngươi là ai đây ? Giọng nói lại có vẻ quái đản như thế ? Hãy khai mau.