21 Nghe Thạch Bảo Kỳ hỏi thế, bất giác đã khiến cho ả thiếu nữ áo tím sửng sốt cả người lên. Qua một chập nhìn Thạch Bảo Kỳ, thiếu nữ áo tím mới âm thần giọng nói :- À ra công tử phẩn nộ với tiểu muội đây cũng chỉ vì công tử tưởng rằng ta là kẻ đồng lỏa cùng lão Tà Trung Vương, chủ nhân tòa nhà thần bí nầy ? Thạch Bảo Kỳ kinh dị :- Sao đây, không có lẽ tại hạ nghĩ lầm ? Cô nương không phải là nữ đệ tử của lão Tà Trung Vương à ? Thiếu nữ áo tím cười :- Ha ha, Lão Tà là một giống gì, sao lại có tư cách suy tôn là bậc sư phụ ta ? Thạch Bảo Kỳ đổi giọng :- Nói như thế tại sao cô nương lại đến cái tòa nhà bí mật nầy ?Thiếu nữ áo tím đạm nhiên : - Tiểu muội vâng lệnh của Thất Hổ Lệnh Chủ đến đây để đòi món đồ của lão nầy.
22 Tức thì khi ấy, hai luồng ám lực gặp nhau trên nửa lừng trời nổ vang một tiếng động trời. Bùng ! Tiếng chấn động chưa dứt thì bóng người lại thấy chia ra, liền đóThạch Bảo Kỳ ré lên, tháo lui lại, mặt tái xanh.
23 Lời chưa dứt, chợt nghe Độc Thủ Thư Sinh đứng cạnh bên đã kêu lên bằng giọng kinh dị : - Sư phụ, phía sau cái bàn thờ có người lạ mặt nào nằm ở đấy. Hay có thể là lão.
24 Thủ đoạn của Mã Trung Quân phen nầy rất là hiểm độc, nếu như Thạch Bảo Kỳ không kể gì đến thì cố nhiên lấy được mạng của lão, nhưng chàng cũng không khỏi bị trọng thương.
25 Người đã đi khỏi nhưng âm thanh than vãn trước khi từ biệt của Minh Hậu vẫn luẩn quẩn trong không gian thật lâu hãy còn chưa tan. Âm khí thật nặng nề.
26 Thạch Bảo Kỳ thấy thế kinh hãi lên, chàng bỏ rơi Cuồng Trung Thánh quát to :- Lão tặc chớ có im lặng. Người của Thạch Bảo Kỳ lẹ làng bắn lên không gian.
27 Ngờ đâu, mới vừa đến bên Lý Tiểu Bình thì Phong Lâm Cư Sĩ đã đứng dậy tiến mạnh lên, nặng trầm thét :- Tiểu cuồng đồ, muốn làm gì đây?Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng :- Ta không tính làm gì cả!Phong Lâm Cư Sĩ hầm hừ :- Vậy thì dang ra xa.
28 Minh Nữ nghiêm chỉnh lại quay nhìn Thạch Bảo Kỳ nhỏ nhẹ nói :- Thạch công tử! Công tử không tìm được nàng đâu!Thạch Bảo Kỳ sửng sốt :- Không thể tìm được à.
29 Tam Thanh đạo nhân nghe nói, ha hả cười lên xem chừng đắc chí lắm. Lão đạo sĩ đổi giọng nhẹ nhàng :- Thật khó mà được tiểu anh hùng chịu hợp tác với nhau, vậy thì chúng ta phải lên đường.
30 Lão nông phu một tai lạnh lùng cười lên :- Ta là bạn thân của hai lão Đằng Vân kiếm khách và Sương Long bảo chủ. Thạch Bảo Kỳ trợn mắt :- Nhưng ngươi quả là ai?- Thần Ưng bảo chủ!Thạch Bảo Kỳ rúng động :- Thế ra ngươi tức là Thiết Chưởng Thần Ưng Mã Hy Bình à?Lão già một tai gật đầu :- Đúng không sai!Thạch Bảo Kỳ lại hỏi :- Anh em Gia Cát Kiên hiện ở đâu?- Có thể là ở ngoài mười dặm đường rồi!- Vậy thì lúc nãy ngươi đánh lừa ta vào đây để cho bọn Gia Cát Kiên chạy đi à?- Hoàn toàn đúng thế!Thạch Bảo Kỳ rúng động :- Ngươi biết ta đang theo dõi bọn Thất Hổ giáo chăng?- Dĩ nhiên lão phu cũng theo dõi ngươi sát một bên đã rõ hành động của ngươi ra sao, bằng không lại dễ gì mà đánh lừa ngươi đến đây.
31 Chưởng và chỉ một loạt huy động lên, Thạch Bảo Kỳ bằng động tác mau như điện chớp đã tấn công ra ba chỉ, ba chưởng oai lực và bề thế thật là kinh hồn.
32 Bầu không khí dịu lại khiến cho Thạch Bảo Kỳ cũng im luôn, chờ đợi Huyết Châu lão nhân. Giây phút Huyết Châu lão nhân buông thầm :- Cậu bé. Ngươi nói lão đại ma đầu Gia Cát Trường Phong cho mời tất cả những người có hạt Huyết Châu Hồn và cũng biết qua đường chiêu Vô Địch chưởng dự Đại hội Huyết Châu tại trong núi Võ Di đấy à?Thạch Bảo Kỳ gật đầu :- Đúng vậy, kỳ hạn đã định vào ngày Trung thu tháng tám, địa điểm là nơi ở núi Võ Di chẳng hề sai một chút nào.
33 Cổ Bà vừa muốn thốt lời thì Trương quản lý chợt từ ngoài bước vào :- Cổ Bà ở đây làm gì?Thạch Bảo Kỳ nghe nói sửng sốt lên, liền vận công lên hai ngọn chưởng giới bị.
34 Trước hết Vạn Bác tiên sinh sửng sốt lên một cái nhưng hồi sau lại chậm rãi nói :- Họ Vạn ta chỉ là một kẻ phiêu lưu tứ xứ, không quen bị quản thúc, lại nữa, trên mình không có hạt Huyết Châu Hồn để gia nhập liên minh, vậy xin thứ lỗi, không thể tuân mạng Giáo chủ được.
35 Cổ Bà suy nghĩ một chập rồi nghiêm nghị nói với Gia Cát Yến :- Chuyện đã đến thế, lão nhân cũng không thể sợ nhiều bề, vậy thì để Thạch công tử giao cho lão nhân, do ta dẫn công tử thoát khỏi chốn nguy hiểm này, còn cô nương đi tìm Giáo chủ, trợ giúp đi tìm phạm nhân, như thế đã tránh khỏi cái lòng nghi ngờ của hắn lại càng có thể lừa gạt bọn chúng vào nơi khác.
36 Không cần do dự, Thạch Bảo Kỳ ngạo nhiên :- Đúng như vậy, ngươi tính làm sao?Trầm sắc mặt xuống, Gia Cát Trường Phong tiếp :- Lão phu hỏi ngươi mấy hạt Huyết Châu Hồn hiện ở đâu?Thạch Bảo Kỳ vỗ ngực :- Ở trên mình tiểu gia đây!Gia Cát Trường Phong trợn mắt :- Tiểu quỷ, hãy đem ra đây!Thạch Bảo Kỳ lãnh đạm :- Lão tặc chớ có ảo tưởng!Gia Cát Trường Phong quát :- Không giao mấy hạt Huyết Châu ta thì lão phu phải lấy mạng ngươi.
37 Được một quảng, Thạch Bảo Kỳ chợt hỏi :- Lý Tiểu Bình! Có phải chính mắt cô nương thấy Phấn Diện Đào Hoa đang đi cùng Mụi Hình Tôn Giả chăng?Lý Tiểu Bình nghiêm nghị :- Đúng thế, tiểu muội lén theo sao Mụi Hình Tôn Giả tiến vào núi Vạn Dương ở nơi ngọn một đỉnh đồi, nhìn thấy Phấn Diện Đào Hoa rõ ràng.
38 Nguy hại làm sao vị trí của Lý Tiểu Bình tháo lui lại gần bên cạnh Phấn Diện Đào Hoa. Thấy thế, Phấn Diện Đào Hoa mừng rỡ cười sằng sặc :- Nữ quỷ, nay ta cho ngươi về chầu diêm chúa cho rồi.
39 Nghe Thạch Bảo Kỳ nói thế, Tiêu Diêu Khách sáng bừng cặp dị quang rồi khe khẽ gật đầu :- Sự xét đoán của hiền điệt có lẽ không sai, lúc nãy chú đứng trên ngọn cây trông ra thấy xa ít nhứt cũng ngoài ba trăm trượng chu vi, một vật gì dù nhỏ đến đâu cũng không thể qua mắt chú, vậy mà Kim Kiếm thư sinh biệt dạng chẳng hề lưu dấu tích, vậy nếu gã không do con đường hầm nào đó ăn thông qua nơi khác thì không còn cách nào thoát khỏi con mắt của chú được.
40 Lát sau Thạch Bảo Kỳ vượt qua khỏi vùng đen tối. Bấy giờ trược mặt chàng bỗng sáng lên, Thạch Bảo Kỳ quét mắt nhìn lên thì thấy đó là một vùng giang sơn riêng biệt, chu vi rộng chừng mấy mẫu.