1 Khí trời âm u, những đám mây nặng nề dày đặc bao phủ một vùng, chẳng hề có chút gió nào cả, trời oi bức đến nỗi khó chịu vô cùng. Có một ngôi trang viện to lớn tọa lạc bên hồ Bà Dương tại Nhiên Châu Thành Tây, trang viện này chiếm một diện tích khá rộng lớn, mặt chính là lục địa, còn mặt sau trang viện thì day lưng ra hồ Bà Dương, trước cổng lầu nguy nga tráng lệ có treo tấm biển to lớn đề bốn chữ Hoa Nguyệt Biệt Trang bằng sắc vàng kim, hai cánh cửa thì sơn màu đỏ sậm, người ta thoáng trông thấy liền nảy sinh cảm giác thần bí.
2 Sắc trời âm u tối như mực, có một bóng người đi dọc theo bờ hồ, người này không ai xa lạ mà chính là thiếu nữ áo xanh Ngọc Phương vừa giận dỗi rời khỏi Hoa Nguyệt Biệt Trang.
3 Trần Gia Lân vội đặt nàng nằm trên giường, nói:- Này Đào cô nương, nàng còn yếu ớt lắm, không nên quật cường bước xuống giường làm gì. Đào Ngọc Phương nhắm chặt hai mắt lại, nước mắt cứ nhỏ ròng ròng xuống.
4 Đào Ngọc Phương lấy làm bồn chồn lo lắng, đối phương là một thầy thuốc, có lẽ lão đã xem ra điều gì chăng? Thế rồi nàng cố trấn tĩnh tinh thần, nói:- Xin lão tiên sinh cứ thẳng thắn chỉ giáo.
5 Trần Gia Lân bỗng nghe thấy tiếng gầm hét, bất giác giật bắn người lên, ngoái cổ nhìn lại sau, mới thấy có hai kỵ mã đến gần sau lưng mình. Ngồi trên ngựa là hai hán tử ăn mặc trang phục theo kẻ hạ nhân, và xa hơn vài ba trượng ở phía sau hai hán tử ấy lại có năm kỵ mã từ từ chạy tới.
6 Thực ra Trần Gia Lân chẳng tự tin trong vòng ba chiêu có thể hạ được Ngọc Địch Thư Sinh. Hắn chưa biết công lực của đối phương ra sao, chỉ cậy vào quan sát tình hình y đã động thủ với Quan Lạc Hiệp Thiếu vẫn chưa đủ.
7 Trần Gia Lân ngẩn người trong khách sảnh tối mò chẳng có chút ánh sáng, hắn không biết Chúc phủ đã xảy ra chuyện gì cả, nhưng căn cứ tiếng cười lạnh lùng đinh tai lúc nãy, hắn biết sự kiện này chẳng đơn giản, đồng thời quyết không phải là việc tốt lành gì.
8 Trần Gia Lân trông thấy thần sắc của tổng quản Bảo Sĩ Đình khác lạ, cũng theo sau thò đầu nhìn vào trong rương, mới hay trong rương da có một trẻ nhỏ độ một tuổi, toàn thân tái mét chẳng còn chút sắc máu, rõ ràng thằng bé đã chết ngất, hắn trông thấy thế bất giác cũng đờ người ra tại chỗ.
9 Ông lão và phụ nhân mặc áo lòe loẹt nghe nói thế, cả hai song song quay người nhìn hướng điện môn. Trần Gia Lâm trong cảnh tuyệt vọng, liền nảy sinh một niềm sinh cơ ngay.
10 Thế nhưng sự việc xảy ra nhoài sức tưởng tượng của mọi người, Lâm Nhị Lăng chẳng hề hấn gì hết, hình như chỉ phong của thiếu nữ kình trang nọ chỉ phất vào mình của người khác mà thôi chứ không phải vào mình y, kêu vù một cái, Lâm Nhị Lăng lại vung quyền đánh tới nhanh như cắt.
11 Khoan đã!Tiếp theo tiếng gầm hét, Trần Gia Lân đã lượn mình lướt tới sân viện. Ba nữ nhân nọ cùng lúc giật bắn người lên đảo mắt nhìn về phía hắn. Hồng Tam Nương đưa mắt nhìn Trần Gia Lân từ trên xuống dưới một cái, cất giọng lạnh lùng hỏi:- Ngươi là ai thế?Trần Gia Lân trầm giọng nói:- Tại hạ là Ngư Lang!Hồng Tam Nương nghe nói thế mặt mày đại biến sắc, thất kinh nói:- Nói sao? Ngươi chính là Ngư Lang Trần Gia Lân mới xuất đạo đó ư? Trần Gia Lân gật đầu lạnh lùng nói:- Đúng thế, có lẽ tôn giá là người của Hoa Nguyệt Biệt Trang rồi?Mặt mày Hồng Tam Nương vẫn tiếp tục biến sắc, cuối cùng y gượng cười nói:- Chắc Trần thiếu hiệp không phải mới quang lâm chứ?Nghe đối phương ăn nói lịch thiệp như vậy, Trần Gia Lân lấy làm ngạc nhiên hết sức, thế rồi hắn gật đầu nói:- Tại hạ vốn thì ở trong miếu từ nãy giờ.
12 Trần Gia Lân chạy tới ngã ba lộ rẽ, thì cỗ xe ngựa đã chạy song song hướng phải, hắn do dự giây lát, chẳng biết có nên theo dõi tiếp hay là buông tay đây.
13 Huyết Thần Đông Phương Vũ gầm lên:- Muốn chết ư? Hãy tránh ra nào!Thư sinh áo xanh nói giọng xúc động:- Tại sao lão nhân gia người lại bỗng nhiên đổi tính như thế, hành vi máu tanh này phải chấm dứt cho rồi.
14 Ngô Hoằng Văn cau mày đáp:- Thế mà đệ lại tưởng Trần huynh biết điều mà huynh đang muốn hỏi. . . Trần Gia Lân ngạc nhiên nói: - Chẳng lẽ Ngô huynh cũng không hiểu được ư? Ngô Hoằng Văn lắc đầu thương cảm nói:- Khi gia sư đổi tính, hình như giữa hai sư đồ có một hàng rào cách biệt hai người.
15 Lão ni áo lam cười lạnh lùng một tiếng nói:- Này Bạch đại hiệp, Tống Ngọc Lan con dâu cưng của Đỗ Ngự Sử chính là thủ hạ đắc lực nhất của Tiên Cơ đó. Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân thoạt nghe đối phương nói thế, bất giác run bắn người lên, mặt mày co rút liên tục, vội cúi đầu xuống không dám nhìn Võ Lâm Tiên Cơ nữa.
16 Trần Gia Lân và Ngô Hoằng Văn song song giật bắn người lên, hai người không ngờ Túy Ông đã phát giác hành tung của họ. Diệu Tu lão ni đã nghe lọt câu nói này, chờ sau khi Túy Ông đi khỏi, lão ni mới lên tiếng nói:- Mời nhị vị thí chủ hiện thân!Thực ra Diệu Tu lão ni không hề biết Trần Gia Lân và Ngô Hoằng Văn ẩn mình tại đâu hết, và cũng chẳng biết họ là người như thế nào, lão chỉ dựa vào câu nói của Túy Ông vừa thốt ra lúc nãy mà mạo nhiên lên tiếng thế thôi.
17 Trần Gia Lân vội vàng đứng dậy bước ra khỏi tửu điếm ngay. Lúc này tiểu nhị thoạt trông thấy cách ăn mặc quê mùa của hắn vốn đã kinh thường rồi, bây giờ thấy hắn hấp tấp ngồi dậy bỏ đi, tiểu nhị lại tưởng hắn định ăn quỵt, tên tiểu nhị vội bước tới chặn đầu hắn lại, trợn hai mắt lên cất giọng lạnh lùng nói:- Thưa khách nhân, hãy trả tiền rồi mới đi chứ.
18 Vũ Diễm Hoa thản nhiên hỏi:- Đây là vật gì vậy?Mặt Khương Tiểu Thanh lạnh như tiền, nói:- Đây là thuốc dịch dung, nhưng sau khi thoa loại thuốc dịch dung này suốt đời không thể hồ phục bản lai diện mục nữa.
19 Sắc trăng trong như nước, bầu trời thanh khiết vô cấu, đây là cái đêm dễ chịu êm ái. Nước suối chảy tuồn tuột, bên cạnh bờ suối là một cánh rừng mai, bên kia con suối là những ngọn đồi đất nhấp nhô dài vô tận.
20 Hai người chọn lấy một vị trí đứng, hai thanh kiếm đồng thời giơ cao lên hết. Võ Lâm Tiên Cơ từ từ lui tới bìa rừng. Bất cứ cao thủ nào trông thấy khởi thủ của đối phương cũng thầm phán đoán được công lực của đối phương, hai người cũng biết mình gặp phải kình địch rồi.