121 Chúc Long mượn hơi rượu, giơ tay nắm chặt bàn tay mềm nhũn của Đào Ngọc Phân, Đào Ngọc Phân vội rút tay về, nói:- Ngươi định làm gì vậy?Chúc Long không dám làm quá, rụt tay lại, nói:- Phân muội, ngày mai nàng đã là người của ta rồi, chúng ta thân cận một chút có sao nào.
122 Không phải Trần Gia Lân chẳng động lòng, nhưng vì hắn đã trải qua bao lần phong ba, nên hắn đã trưởng thành thực sự, đã có thể tự khống chế cảm tình mình, hắn cố gắng trấn tĩnh tinh thần lại, nói:- Phân muội, ta không hiểu nàng chút nào? Đào Ngọc Phân hỏi:- Không hiểu ta điều gì ư?Trần Gia Lân lấy hết can đảm nói:- Ta biết nàng yêu sư đệ của ta!- Ta yêu.
123 Một bóng xám từ ngoài cửa miếu từ từ hiện ra. Người vừa xuất hiện là một lão ni mặc áo lam, mặt mày lạnh đến đỗi khiến người trông thấy cái nhìn thứ nhất sẽ không dám nhìn tiếp nữa, nhưng vì bà ta xuất hiện một cách bất ngờ, nên mọi người không thể chẳng nhìn, nếu chẳng phải bà ta đang cất bước di chuyển, mọi người sẽ cho rằng đây là một pho tượng điêu khắc chẳng có sinh mạng.
124 Thu Thi Khách và Tuyệt Thế Thần Ni vẫn cứ tiếp tục đứng đâu mặt nhìn nhau. Chẳng lẽ giữa hai bên có mối hiềm khích gì chăng?Chẳng lẽ hai bên đang sử dụng một môn công lực vô hình đối kháng với nhau chăng? Nhưng không phải, qua thần tình trên mặt và trong đôi mắt của họ, hình như hai người đang nói chuyện với nhau, họ đang nói chuyện bằng tâm ý chứ không phải bằng âm thanh, hai bên nói những gì chỉ trong bụng họ mới hiểu nhau mà thôi.
125 Một tiếng thảm rú phá không vang lên. Thanh kiếm trong tay của Hồng Hoa sứ giả nọ vừa đâm tới giữa chừng bỗng dừng lại luôn, có một người bịt mặt đứng áp sát vào sau lưng y từ lúc nào mà chẳng hay biết gì hết.
126 Trong cánh rừng gần đại lộ có một ngôi mộ mới dựng lên, có đều khác thường là trên mộ bia không khắc chữ, người ta chỉ dùng chỉ công vẽ một con chim én đang xòe hai cánh trên đỉnh bia.
127 Thiếu phụ này không ai xa lạ chính là Thượng Quan Tiểu Phụng đã hóa danh là Cổ Hồng Liên từng gởi thân ở chốn thanh lâu hôm trước kia mà. Thượng Quan Tiểu Phụng thoát ngẩn người trong giây lát, kế đó khẽ cười một tiếng như xuân hoa đua nở nói:- Trần thiếu hiệp, Ngô thiếu hiệp, ngọn gió nào đã thổi hai vị đến đây vậy, mời vào nhà!Cả hai song song chắp tay xá dài, Trần Gia Lân sực như vỡ lẽ nói:- Chẳng hay tại hạ có nên gọi cô là Thượng Quan cô nương nữa chăng? Hai má phấn Thượng Quan Tiểu Phụng đỏ bừng lên, nói:- Tùy thiếu hiệp!Ngô Hoàng Văn nói:- Nhị ca, đệ quên nói cho ngươi hay, nên gọi là Phan đại tẩu vậy! Trần Gia Lân kêu ồ một tiếng nói:- Phan đại tẩu, chúc mừng nha!Miệng tuy nói thế, trong lòng lấy làm cảm xúc sâu xa, không ngờ Thượng Quan Tiểu Phụng đã gả cho Huyết Thủ Thiếu Đông Phan Văn, thực ra cùng xứng đôi vừa lứa, tức thì những dĩ vãng hiện ra trước mắt, hắn còn nhớ nàng từng có tình ý với mình, kết quả bị tỷ tỷ của sư đệ lấy cái chết làm uy hiếp, buộc nàng bỏ tình ý này, bây giờ nàng đã trở thành nàng dâu nhà họ Phan, nhưng tất cả đã trở thành quá khứ, thế rồi hắn vừa cười vừa nói:- Phan huynh có ở nhà chăng?- Gia ô và phu quân thiếp chưa về, có điều chi mời vào trong nhà hãy nói.