1 Tụng tụng tụng Thời gian lẳng lặng trôi đi, tiếng trống điểm canh hại Chỉ một thoáng sau, mây đen kéo về che kín bầu trợi Không bao lâu sau mưa bắt đầu rợi Lúc đầu còn rời rạc từng tiếng, từng tiếng lộp độp Nhưng sau đó tiếng mưa dội xuống đất, đập lên lá cây nghe rào rạo Thỉnh thoảng một cơn gió lạnh ào qua làm tăng thêm vẻ thê lương của trận mưa đệm Nơi bên ngoài góc tường của một toá đình viện nguy nga, một bóng người đứng lặng dưới ma, song mục nhìn không chớp về phía chiếc cửa sổ nhỏ phía trên đầu chàng, chàng đứng im bất động, da mặt chàng chốc chốc lại giật giật, thần thái trông đau khổ cùng cực, tựa như thỉnh thoảng lại bị xẻo đi miếng thịt trên người vậy Cửa sổ mở toang, nhưng bên trong tối đen, im lìm không tiếng động, bên trong phòng nếu có người thì chắc là đã yên giấc điệp rội Nhưng người đứng bên ngoài như đang chờ đọi cái gì đọ Chàng đứng như vậy suốt mấy canh giờ rội Thần thái chàng càng lúc càng biến đổi khó coi hợn Vẻ đau khổ hằn sâu hai bên khoé mép, nếp nhăn giữa đôi mày mỗi lúc một sâu hợn Mưa vẫn cứ rơi đều đệu Chàng nắm chặt đôi bàn tay, nghiến chặt đôi hàm rặng Chàng như để áp chế nỗi kích động mỗi lúc một dâng cao trong lọngThời gian vẫn cứ lẳng lặng trôi, và " Tụng tụng tùng".
2 Trong đêm tối, Ngao Tử Thanh chạy như điên cuồng. Chàng biết người của Thiệu phủ đang đuổi theo phía sau. Đường đi lối lại của vùng này không còn xa lại gì với Ngao Tử Thanh nữa, chẳng bao lâu sau chàng đã ra khỏi phạm vi thế lực của Thiệu phủ, đến một cánh rừng thưa.
3 Ngao Tử Thanh im bặt, chàng không dám nói tiếp sợ lai. để lộ chân tướng. Lại nghe Quy Duyên nói:- Ngoại hiệu của Ngao Tử Thanh là Quỷ tiêu ảnh ?Bảo Nguyên hoà thượng nhíu mày, đanh mặt nói:- Ngao Tử Thanh dùng tiêu làm binh khí, trong chiếc tiêu ấy có chứa đựng huyền cơ.
4 Ngao Tử Thanh nằm trên mình ngựa, mãi đến khi không còn nghe tiếng vó câu nữa chàng mới thở dài một tiếng thảm não, xuống ngựa, mệt mỏi gieo mình xuống đất, bắt đầu vận công lấy lại sức lực.
5 Tân Bình Tu đến trước Ngao Tử Thanh, còn cách chàng hai thước. Ngao Tử Thanh đột ngột xuất thủ, nhanh đến không thể tưởng tượng được, điểm trúng một huyệt đạo trước ngực Tân Bình Tu.
6 Chờ khi bóng lão nhân mất hút, gã thanh niên quay sang Ngao Tử Thanh lạnh lùng hỏi:- Ngươi tên họ là chi?Nhìn thấy thái độ ngạo mạn của đối phương. Ngao Tử Thanh đã thấy khó chịu trong lòng nhưng nể tình thiếu nữ diễm lệ kia, chàng chỉ lạnh nhạt hỏi lại:- Còn ngươi? Tên gọi là chi?Trên mặt gã thanh niên lập tức xuất hiện một lớp sương mỏng, gã hừ một tiếng nặng nề, nói:- Từ khi ta hiểu biết thế sự đến giờ chưa có kẻ nào dám hỏi tên họ ta theo cái lối đó!Dứt lời chiếc roi ngựa trong tay vung lên, quét điểm đánh.
7 Phù Dung Sơn. Dãy núi nhấp nhô kéo dài, từ xa xa nhìn lại như một con rồng khổng lồ uốn khúc. Đến gần, dãy núi không cao, không hiểm tuấn, nhưng trên núi rừng cây âm u, không khí cực kỳ âm trầm đủ giữa trời nắng.
8 Đao Chùy Tôn Kha Tất cũng tương tự như anh gã, song mục nhìn không chớp vào Ngao Tử Thanh, đặc biệt khi gã nghe Ngao Tử Thanh mở lời, giọng nói trầm hùng, tinh lực dồi dào.
9 Ngao Tử Thanh nghiến chặt hai hàm răng cố nén chịu những cơn đâu quặn thắt toàn thân. Chàng nằm dài trên lưng ngựa mặc cho nó chạy đi đâu thì chạy. Không biết trải qua bao lâu, con ngựa mệt mỏi mới dừng lại.
10 Ngao Tử Thanh cảm thấy mình như rơi vào trong một đám cháy rừng rực, như bị cột chặt vào trụ đồng nung đỏ. Cảm giác mà chàng đang trải qua thật là khó chịu, giống hệt những điều người ta thường nói về những chảo dầu sôi nơi đại ngục.
11 Mới đó mà đã hai tháng, thời gian trôi đi trong im lặng. Thương thế của Ngao Tử Thanh cũng đã bình phục sau những ngày tháng im lặng ấy. Phòng Ngục ngày ngày cũng đến xem mạch cho Ngao Tử Thanh, nhưng từ sau lần hai người nói chuyện với nhau, lão bỗng trở nên trầm mặc hơn, lão tránh né những cuộc chuyện trò với chàng.
12 Sắc mặt Sài Tạo Liệt đen thẫm, lại, giọng lão nghe như tiếng sói tru:- Ngao Tử Thanh! Xú tiểu tử! Ngươi dám hí lộng lão phu. Ngươi hãy nhớ kỹ ngày hôm nay, Sài Tạo Liệt còn hơi thở thì sẽ trả lại mối nhục này, ngươi không cuồng vọng được lâu hơn nữa đâu!Ngao Tử Thanh cười nhẹ nói:- Lão bằng hữu, không cần phải thẹn quá hóa giận như vậy! Thời gian không dừng lại để chờ đợi bất kỳ ai, tại hạ buồn thay cho ngươi, chỉ sợ ngươi không còn thời gian để báo cừu nữa.
13 Trong chiến thư của Đại Lôi Giáo, hẹn Mai Lâm môn đúng ngọ sẽ gặp nhau ở Hổ Não Bối, song phương sẽ quyết đấu không phân thắng bại. Lúc này cũng đã gần đến chính Ngọ.
14 Cao Thanh Thành dứt lời, với tay ra sau lưng rút soạt thanh cương đao sáng giới ra. Tay nắm chặt cán đao quấn đầy vải đỏ, mặt mày hung tợn, nghiến răng quát:- Hành Dương! Lão tử vẫn không có ý giết ngươi, nhưng ngươi nhất định đòi xông vào địa phủ, nếu lão tử không thành toàn cho ngươi e rằng Diêm lão đại cho rằng lão tử hẹp hòi! Nhào vô đi!Gương mặt rộng của Hành Dương đã chuyển sang màu tía, hắn cất giọng như lệnh vỡ nói:- Đừng quá ngạo mạn mà mang hận không kịp.
15 Bạch Tôn phất tay về phía trước quát lớn:- Các huynh đệ! Toàn lực tấn công! Không để cho một tên nào của Đại Lôi Giáo sống sót!Ngao Tử Thanh gầm lên:- Bạch Tôn! Ngươi là bậc trưởng thượng võ lâm, tại sao bội tín nuốt lời?Ngươi không sợ giang hồ cười chê sao?Bạch Tôn cất tiếng cười cuồng ngạo nói:- Kẻ chiến thắng được sống, kẻ chiến bại sẽ mạng vong, giang hồ có ai dám chê cười lão phu? Ngươi sống như vậy cũng là quá lâu rồi! Giết hắn cho ta!Tiếng hô sát sát vang động chín tầng mây, hơn trăm cao thủ của Mai Lâm Môn ào ào xông lên, thế như nước vỡ bờ.
16 Lúc này Lý Mộng Hàn mồ hôi ướt đẫm lưng áo, tóc tai dính bết vào mặt mũi, hơi thở hổn hển, thân pháp kiếm ảnh của nàng đã không còn được nhanh nhẹn như lúc đầu nữa!Người của Đại Lôi giáo ở khắp nơi tên chiến trường đều rơi vào thế bị động.
17 Lão gia tập bảy ngày sau. . . Những người thương thế nhẹ một chút, nay đã hoàn toàn bình phục, những người bị nặng thì cũng đã khá hơn nhiều, hầu hết đều đã bước xuống đất đi lại được rồi Ngao Tử Thanh bước vào phòng dưỡng thương của Lý Mộng Hàn, thương thế của của Lý Mộng Hàn đã không còn trở ngại nửa, nhưng trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, thần thái vẫn còn tiều tụy mệt mỏi, mỹ nhân trong cơn bệnh cũng có một dáng vẻ đẹp rất riêng Nàng mở to mắt, im lặng nhìn Ngao Tử Thanh bước vào, sau đó nhìn chàng mỉm cười.
18 Mã Túc Uy xung phong đứng lên nói:- Theo tình thế trước mắt, có thể nhận định rằng Mai lâm môn rút người đi là một giảo kế, chưa biết chừng chúng đang ở chung quanh đây, chỉ chờ thời cơ là tấn công đánh úp.
19 Ngao Tử Thanh cười lớn, cực kỳ nhẹ nhàng xoay người bước xéo đi ba bước, nhanh chóng phản công hai mươi tám chưởng, bức đối phương lui lại, cười cười nói:- Bằng hữu, báo danh trước rồi đánh sau!Người này công kích đối phương không trúng, lại còn bị đối phương bức đến phải lùi lại, nộ khí cành hông, nghiến răng quát:- Lão tử là lão nhị của Hoàng Long Tứ Hào Ngân Long Du Thượng Hoàng!Ngao Tử Thanh cười lớn nói:- Thì ra chỉ là một nhân vật vô danh tiểu tốt.
20 Quy Duyên thấy sư phụ thất kinh bỏ chạy như vậy thì tức mình quát lớn một tiếng, bỏ người đang giao đấu với mình là Lăng Hiểu Đồng mà lạng người ra nhào tới Ngao Tử Thanh.