1 Tại cửa sông Đoạn Vân Lung, trên một mỏm đá to dưới Triều Vân phong thuộc vùng núi Vu Sơn, đang có một thiếu niên áo dài lặng lẽ. Thiếu niên này xem chừng tuổi không quá hai mươi hai, nhưng anh tuấn phong nhã, khí khái phi phàm.
2 - Lão trượng nội thương rất trầm trọng, chân nguyên tổn thương rất nhiều, khí huyết ánh tắc, tuy tính mạng không lo ngại, nhưng võ công e rằng bị phế từ nay.
3 Khói sóng mịt mùng, thuyền bè tấp nập, trong ngàn vạn ghe thuyền thế này mà tìm kiếm chiếc Lan Châu của Ngọc Tiêu Tiên Tử Tần Linh Sương tỷ tỷ, thì khó như đáy biển mò kim.
4 Động Đình hồ hệt như một chiếc gương khổng lồ và trong sáng nằm trên mặt đất. Thường ngày, nếu ở Nhạc Dương lầu ngắm cảnh đêm Động Đình hồ, tối đến cũng chỉ thấy vô số ánh đèn của ngư thuyền chập chờn trên sóng nước mà thôi.
5 Tiếng cười hồi lâu chưa dứt, tuy ngập đầy tính khiêu chiến, khiến quần hùng tâm thần chao đảo, nhưng lại không nảy sinh tà niệm, mà như đưa quần hùng vào trong một thiên đàng đầy hoa thơm cỏ lạ, muôn chim ca hót, suối mát non xanh, vô cùng thơ mộng.
6 Môn khinh công tuyệt đỉnh “Vân Hạc Phi Yến” ấy khiến quần hùng thảy đều xem đến ngây ngẩn. Nhưng ngay khi Tần Linh Sương hạ người xuống, Nhất Thanh đạo trưởng bỗng hự khẽ lên một tiếng, loạng choạng lùi sau bảy tám bước.
7 Còn hai bóng người rơi xuống đó là Côn Luân chưởng môn nhân Phục Hổ thiền sư và Nga My chưởng môn nhân Hận Thiên Lão Lão Mai Diễm Nương. Bốn vị Chưởng môn nhân thảy đều trúng ám khí, đó là điều thật quá bất ngờ đối với mọi người.
8 - Tỷ tỷ nói rất đúng. Hai tay phất nhẹ, lập tứ giải khai huyệt mê hai người, nhưng lại điểm vào ba huyệt dương kinh của họ. Tần Linh Sương mắt rực hàn quang lạnh lùng nhìn hai tù binh, nàng nhận thấy công lực cách không xuyên thủy điểm huyệt của mình đã tiến bộ hơn lúc hạ sơn rất nhiều.
9 - Cổ huynh vừa mới nói gì vậy?Cổ Hoàn Bạch ngẩn người :- Tiểu đệ chỉ nói là Cốc huynh tay cầm kim trâm đứng thừ ra, không như là có việc gì gấp. Cốc Mộng Viễn nhướng mày :- Tại hạ muốn thỉnh giáo Cổ huynh một chuyện, Cổ huynh bỗng dưng muốn làm quen với tại hạ thật ra là có dụng ý gì?Cổ Hoàn Bạch cười lạnh lùng :- Chẳng lẽ lại chóng quên đến vậy, lúc nãy tiểu đệ đã chẳng nói rồi là gì?Cốc Mộng Viễn lạnh lùng :- Các hạ có thật là vì muốn kết giao với nhân vật Trung Nguyên nên mới làm quen tại hạ không?Cổ Hoàn Bạch thản nhiên cười :- Nếu không vì vậy, tiểu đệ lặn lội vào Trung Nguyên làm gì?Cốc Mộng Viễn nhận thấy chàng thiếu niên áo trắng này tâm trí rất thông minh linh lợi, mặc dù ánh mắt quá sống động, nhưng cũng không phải là người nham hiểm, chẳng qua gương mặt đầy chính khí đượm chút vẻ tinh nghịch mà thôi.
10 Trời đêm tối mịt, ngoại trừ vài đốm sao lưa thưa, bốn bề xòe tay ra không thấy năm ngón. Nhưng trong miếu Quan Đế thì đèn đuốc sáng choang, như thể ban ngày.
11 Và câu “kẻ nào vọng động là chết” càng khiến cho hai người rúng động tâm thần, lửa giận phừng lên, cùng đảo mắt thật nhanh, nghĩ cách phóng ra ngoài miếu.
12 - Muốn điều tra hung thủ chỉ cần bằng vào mấy ngọn châm nhỏ này thôi. Lúc này Cổ Hoàn Bạch đang đứng thừ ra nhìn lên phía trên pho tượng thần Quan Đế, Cốc Mộng Viễn thấy vậy ngạc nhiên, lièn ngước lên nhìn, thì ra phía trên tượng thần có một mảnh giấy trắng dài.
13 Lập tức, thuyền nhỏ lao vút đi như tên bắn về phía trước, loáng cái đã ra xa hơn mười trượng. Thế là trong tiếng kêu la kinh hoàng và tiếng quát mắng ầm ĩ, hai chiếc thuyền to đã đâm sầm vào nhau tan nát, ván vụn và đầu người nổi đầy mặt sông.
14 - Việc này hết sức cơ mật, có lẽ toán Kim Trinh Bộ không đến đỗi gặp tai biến. . . Cổ Hoàn Bạch mỉm cười :- Không nên quả quyết đoán, nếu lão ta mà không khinh suất thì đâu gây ra việc Thiên Ma giáo ngăn đường cản lối thế này?Giọng điệu giáo huấn của Cổ Hoàn Bạch khiến Lam Nhân Trù mồ hôi toát ra như mưa, lão run giọng nói :- Lão ô biết tội! Tuy nhiên, lão đệ, lúc đầu lão ô có ý dụ địch.
15 Lão nhân tóc bạc chưa kịp dứt lời, Cốc Mộng Viễn đã cười khảy nói :- Lão trượng chính là Hắc Thủy Điếu Tẩu Quỷ Oán Thần Sầu ư?Lão nhân tóc bạc cười hăng hắc :- Tiểu tử còn dám chưa tin ư?Cổ Hoàn Bạch quát :- Mặc lão là quỷ oán thần sầu hay thần khóc quỷ gào, bổn thiếu gia chẳng phải hạng vô tích sự như Lam Nhân Trù, sinh ra là để người ta dọa lớn đâu.
16 - Thật không ngờ đại ca lại hiểu biết nhiều thế này. Cốc Mộng Viễn laạ đưa mắt nhìn quanh, lắc đầu cười nói :- Hiền đệ hãy khoan ca ngợi ngu huynh, trận này tuy là Lưỡng Nghi Lục Hạp, nhưng có một số vị trí lại không hợp quy cách, ngu huynh cũng hồ đồ mất.
17 Bằng không, khi tiếng cười khảy vừa vang lên, chàng phi thân đuổi ra ngay, dù đối phương võ công cao đến mấy cũng khó thể thoát khỏi nhãn lực của chàng.
18 - Vị ấy là. . . là. . . Cổ Hoàn Bạch sầm mặt xen lời :- Vị ấy là ai? Quy đại hiệp có điều không thể nói ra phải không?Quy Đại Hóa chau mày cười gượng gạo :- Chẳng phải lão ô không muốn nói, mà là vị cố nhân kia của lão ô không cho nói.
19 - Các hạ sao biết Hạ tiền bối không bị sát hại?- Gia sư nói. . . Y bỗng ngưng lời, cười nói :- Việc ấy không liên quan đến Cốc huynh, Cốc huynh hỏi làm gì? Hơn nữa, việc ấy cũng đâu nằm trong phạm vi cần hỏi của Cốc huynh.
20 Ngoại trừ Cổ Hoàn Bạch nóng lòng lo lắng giậm chân ngoài cửa trang, trong trang không một bóng người, chẳng những không thấy bóng dáng Cốc Mộng Viễn, mà ngay cả Thẩm Tam Thắng cũng đã biến mất.