81 Trần Gia Lân hấp tấp nói:- Đông Phương lão tiền bối, ngươi hãy hỏa tốc rời khỏi nơi đây!Mẫu Đơn lệnh chủ lạnh lùng nói:- Ai dám bảo thế?Kêu xoẹt một tiếng Trần Gia Lân rút thanh kiếm cùn ra khỏi bao luôn, hai mắt hắn tia ra luồng sát khí kinh người, nhưng hắn không nói gì hết, hắn quyết tâm không để cho Huyết Thần thọ nạn.
82 Trần Gia Lân cứng họng nói chẳng nên lời. - A!Tiếp theo tiếng gầm thét, Ngô Hoằng Văn đã xuất thủ tấn công ra một chiêu mạnh như vũ bão, y đã quyết tâm liều mạng.
83 Thất Tâm Nhân lắc đầu nói:- Ngư Lang, ngươi muốn liều mạng thật đó ư?- Đúng thế, đến khi nào ngươi khai ra sự thật hoặc là ta nằm xuống, thế nhưng ta phải nói trước, nếu ta chưa chết thì sự việc chưa xong, lỡ mất hôm nay, vẫn còn ngày mai.
84 Trần Gia Lân bất kể mọi hậu quả phi thân nhảy lên đống đá ngổn ngang đã lấp kín cốc khẩu, phóng mắt nhìn vào trong bất giác rùng mình ớn tóc gáy. Cốc đạo đã hoàn toàn đã bị núi đá do Phích Lịch đạn nổ tung rớt xuống lấp kín hết.
85 Tả Thu Sinh vùng vẫy đứng lên, bấy giờ gã đã lộ nguyên hình ra, gương mặt đầy những nét hung tợn nham hiểm, phong độ quân tử mà gã đã giả tạo ra ngày thường không còn nữa, mấp máy đôi môi rướm máu nói:- Này Ngư Lang, ngươi cứ việc thừa cơn nguy ngập mà hạ thủ đi, môn chủ sẽ trừng phạt ngươi thích đáng à coi!Trần Gia Lân nổi giận đùng đùng nói:- Ai bảo ngươi đánh lén người? Chính ngươi tự tìm cái chết, giết ngươi chỉ có phúc cho võ lâm mà thôi.
86 Bất Bại Ông buông tiếng cười há há như điên như cuồng một hơi dài, nói:- Này Nghê Cảnh Tinh, chớ lắc xâu chuông vỡ của ngươi làm gì nữa, không có ai đến giải cứu ngươi đâu, vị tình chỗ quen biết năm xưa, ngươi tự đoạn đứt tâm mạch, vừa nhanh vừa gọn vừa sung sướng, ngươi thấy thế nào?Thảo Đầu Lang Trung Nghê Cảnh Tinh cau mày lại nói:- Cũng được thôi thế nhưng lão Trung ta muốn hành tẩu thêm một khoảng thời gian nữa để cứu sống vài người tích chút ít công đức, để cầu kiếp sau không phải hành tẩu vất vả như vậy.
87 Trần Gia Lân đánh liều, căm phẫn nói:- Chớ hiểu tại sao làm gì, trong bụng ngươi am hiểu hơn ai hết. Thất Tâm Nhân lắc đầu nói:- Ta chẳng hiểu chút nào cả?Trần Gia Lân hất thanh kiếm cùn tới trước, sát khí bốc lên đùng đùng nói:- Ta phải đòi nợ cho số người đã chết dưới kiếm cùn của ngươi, ngươi hiểu rồi chứ, bây giờ hãy rút kiếm ra đi!Thất Tâm Nhân la lớn tiếng nói:- Ngươi căn cứ điều gì lại nói thế, gần đây ta chẳng giết ai hết, cho dù trước kia có giết người thì cũng chỉ giết những người đáng tội chết mà thôi.
88 Thất Tâm Nhân nói:- Hai chúng ta cũng ra đó xem sao?Trần Gia Lân nói giọng lạnh lùng:- Chớ can thiệp vào việc của người ta làm gì, hãy lo giải quyết sự việc của chúng ta cho xong đã!Trần Gia Lân vừa dứt lời, bỗng thấy hoa mắt tức thì Thất Tâm Nhân biến mất ngay, thân pháp của y nhanh đến hình như chẳng hề có con người y ở tại hiện trường này.
89 Bán Bán Kiếm Khách không nói gì nữa, kêu xoẹt một tiếng vung kiếm tấn công nhanh như cắt, chiêu thức quỷ quyệt lợi hại vô cùng, khiến người trông thấy phải rợn tóc gáy.
90 Hai người này chính là Ngư Lang Trần Gia Lân và Huyết Thủ Thiếu Đông Phan Văn, họ đã xem tuồng hát đẫm máu này từ đầu đến cuối một cách tỉ mỉ. Bấy giờ Trần Gia Lân đã hiểu tại sao lần trước hắn định giết Tả Thu Sinh, lại bị Huyết Thủ Thiếu Đông ngăn lại, gã bảo rằng sẽ có người cảm tạ hắn, té ra cố sự thế này đây.
91 Mẫu Đơn kim lệnh vừa xuất hiện, Trần Gia Lân bất giác ngẩn người tại chỗ, đây là tín vật tượng trưng uy quyền tối cao của Thiên Hương môn, phản kháng kim lệnh tức là phản kháng môn chủ.
92 Thất Tâm Nhân nói giọng ô hòa:- Thời gian một tháng cũng chẳng bao lâu, ta đến Hắc cốc sẽ sáng tỏ mọi việc, chớ nóng ruột như thế làm gì?Trần Gia Lân kêu hừ một tiếng nói:- Nghi vấn này khiến ta khó chịu từ lâu ta không muốn đợi chờ nữa, phải biết ngay bây giờ mới được.
93 Âm thanh Mẫu Đơn lệnh chủ bỗng trở nên ôn hòa, luồng sát khí kinh người trong ánh mắt cũng biến mất luôn, nói:- Hài nhi, con chớ bận tâm những lời mẹ vừa thốt ra trong lúc mẹ nổi giận.
94 Trần Gia Lân run bắn người lên, hớt hải nói:- Ngươi nói thế nghĩa là sao?Thất Tâm Nhân nói:- Ngươi có biết tại sao năm xưa Huyết Thần Đông Phương Vũ đã biến thành công cụ giết người chăng?Trần Gia Lân giật mình hỏi;- Tại sao vậy?- Đây là kiệt tác của Mẫu Đơn lệnh chủ.
95 Mẫu Đơn lệnh chủ nghiến răng kêu ken két nói:- Giết ta ư? Không dễ ràng như thế đâu?- Vợ chồng như lửa với nước, mãi cho đến hôm nay vẫn chưa hòa, tại sao vậy? Trần Gia Lân buột miệng kêu lên một tiếng:- Cha!Chỉ thốt ra mỗi một chữ này thôi, hắn không còn nói gì được nữa.
96 Trần Gia Lân ngồi bên đống tro tàn đang suy nghĩ một đại sự: "Mình bị mẹ cả Mẫu Đơn lệnh chủ sử dụng Tán Nguyên chỉ điểm thương, nếu bất trị thì chỉ có thể sống thêm một tiếng đồng hồ, còn muốn chữa trị thì phụ thân hy sinh công lực của phụ thân, thế thì cả hai phụ tử đều mất hết công lực.
97 Dưới bóng mát rừng cây cạnh lề đường, Tử Y Tiên Tử đang đứng đối diện với một thư sinh áo xanh có gương mặt anh tuấn, tỳ nữ Nguyệt Quế thì đứng sát lề đường.
98 Tử Y Tiên Tử quát lên một tiếng:- Ngươi muốn giết người thật sao?Chúc Long không thèm trả lời y, Trần Gia Lân và Ngô Hoằng Văn đồng lúc ngây người tại chỗ, chẳng biết gã chuẩn bị chơi trò quỷ quái gì đây?Tử Y Tiên Tử đứng ngang cản trước mặt Ngô Hoằng Văn, hai tay chống nạnh, trợn ngược hai mắt nói:- Biểu ca, ngươi muốn hạ sát thủ, cứ việc ra tay với ta đi?Lửa ghen bốc cháy phừng phừng, mặt mày Chúc Long nóng bừng lên, giận đến đỗi nói chẳng nên lời.
99 Trong đại sảnh đường Hoa Nguyệt Biệt Trang đèn đuốc sáng trưng, hai lão phụ ăn mặc rất hoa lệ lẳng lặng ngồi kế nhau, người ngồi ghế giữa chính là Mẫu Đơn lệnh chủ môn chủ của Thiên Hương môn, còn người ngồi ghế kế bên là Bà Dương phu nhân biệt trang chi chủ.
100 Tất cả các cao thủ tại hiện trường đều giật bắn cả lên, vì có Mẫu Đơn lệnh chủ lưu trú tại đây, cho nên trong ngoài được canh phòng cẩn mật, thế mà kẻ thốt ra tiếng nói này lại vào thẳng tới vị trí trung tâm của biệt trang mà chẳng ai phát giác gì cả.