41 Lúc Cần Quân Hiệp nấp ở phía sau bình phong đã nhìn thấy và nghe rõ ngôn ngữ cùng hành vi của Triển Phi Ngọc. Chàng thấy nàng mất cả nhân tính không nghĩ đến tình cốt nhục, chẳng khác người mất trí.
42 Vi Cự Phu bị Đường Uyển Ngọc kể tội và hỏi dồn một hồi, lão cứng họng không biết trả lời ra sao, chỉ biết đứng thộn mặt ra như tượng gỗ. Đây là lần đầu tiên trong đời lão lâm vào một hoàn cảnh bi thảm nhất, lão đau lòng và hoang mang vô cùng ! Suốt một đời ngang dọc giang hồ lừng lẫy tiếng tăm trong võ lâm Vi Cự Phu đã cay cực không sao nắm được tình yêu chân thật của một người đàn bà.
43 Triển Phi Ngọc nắm lấy Cần Quân Hiệp lần thứ hai bị nội lực chàng hất tay và nàng phải lùi lại một bước. Triển Phi Ngọc rất đỗi kinh nghi vì bấy lâu nay nàng luôn luôn theo bên mình chàng và biết rõ võ công chàng nông sâu thế nào rồi.
44 - Y làm sao vậy? Lão già ốm o không trả lời, ngó Triển Phi Ngọc hỏi: - Cô nương là người thông minh hơn đời cái gì cũng biết cái gì cũng làm được. Cô có biết tại sao không ? Triển Phi Ngọc nghe lão già ốm o có vẻ mỉa mai thì trong lòng vừa kinh hãi vừa tức giận.
45 Quản Tam Dương nghe lão ốm o bảo mình đem Tam Dương chân khí ra để đả thương một vị tiểu cô nương thì hổ thẹn vô cùng, Hắn ấp úng hồi lâu mới lên tiếng: - Cái đó… cái… thiệt tình không phải tại hạ cố ý… Lão ốm o ngắt lời: - Ta có bảo Quản đảo chúa cố ý đánh cô bé bị thương đâu, và chỉ nói là ngoài vụ đó ta chưa được nghe đảo chúa đã giao thủ với một tay cường địch nào khác mà thôi.
46 Quản Tam Dương vung chưởng lên đánh. Hắn đã tưởng thần không hay quỷ không biết mà chỉ một đòn là trừ xong hậu họa. Triển Phi Yên vẫn khóc ròng tựa hồ vừa xót thương mẫu thân cùng đại tỷ, vừa buồn rầu cho thân phận mình.
47 Triển Phi Yên thấy vậy không khỏi xao xuyến trong lòng. Nàng không chờ đợi được nữa hỏi lại: - Tại hạ hỏi đạo trưởng về đường lối lên núi Cực Lạc, sao đạo trưởng lại không trả lời? Đạo nhân lạnh lùng hỏi lại: - Ngươi định lên núi Cực Lạc ư? Mấy bữa nay trên đó xảy ra nhiều chuyện lôi thôi.
48 Triển Phi Ngọc cũng nắm chặt lấy tay nàng. Nhưng hai tay chỉ chạm nhau trong một giây thì Triển Phi Yên thấy trong lòng bàn tay mình đột nhiên tê dại… Triển Phi Yên thấy lòng bàn tay tê nhức, nàng lập tức giật tay ra lùi lại một bước.
49 Triển Phi Yên ứng biến mau lẹ. Nàng không kịp suy nghĩ gì nữa phóng chưởng đánh ra luôn. Nhưng nàng vừa phóng chưởng nhanh như điện chớp, khi bàn tay kia đột chiên rụt về.
50 Triển Phi Yên bần thần đứng nhìn tám con ngựa sắt nhỏ. Nàng suy nghĩ lại mà vẫn chưa yên bề nào. Vì nếu để ngựa sắt lại chữa cho Cần Quân Hiệp đặng chàng trở thành một nhân vật đệ nhất thiên hạ thì mình phải uổng mạng.
51 Độc Long Tôn Giả gật đầu nói: - Được lắm ! Đồ lão nhị ! Lão hãy tiếp ta một chiêu. Độc Long Tôn Giả nói xong vung tay áo một cái, đột nhiên một luồng khí xam xám tựa cầu vồng vọt lên.
52 Cần Quân Hiệp ngơ ngẩn dường như ko trông và không nghe thấy gì. Chàng vẫn nhìn Triền Phi Yên toét miệng cười một cách ngớ ngẩn, chẳng khác nào cái cười của trẻ nít ngây thơ hay của người cuồng dại.
53 Yriền Phi Yên cùng Vi Cự Phu thấy điệu bộ Độc Long Tôn Giả như vậy thì biết ngay là hắn quyết chí hút hết nội lực Cần Quân Hiệp. Triền Phi Yên la hoảng: - Tôn Giả hãy khoan! Độc Long Tôn Giả như người bị ma ám ảnh, giả vờ không nghe thấy tiếng Triên Phi Yên la hét, hắn vẫn tỏ thái độ làm theo ý mình.
54 Độc Long Tôn Giả đưa bàn tay phải ra áp vào ngực Cần Quân Hiệp, tay trái vẫn đẩy vào phía sau. Chưởng lực ùn ùn tuôn ra ngưng tụ lại mà không tan đi, thành một bức tường rất vững chắc ngăn cản Triền Phi Ngọc cùng Đường Uyển Ngọc khiến cho hai người không sao tiến lại được.
55 Triển Phi Yên kinh ngạc ngẩn người ra một lúc. Nàng quên cả mình đang bị trọng thương. Nhưng nàng nhận ra rằng trước mặt mình đang là Cần Quân Hiệp và hiển nhiên chàng đã tỉnh táo lại.
56 Cần Quân Hiệp thấy Vi Cự Phu nắm chặt lấy cổ tay Đường Uyển Ngọc, liền chống kiếm nhảy vọt lại. Vi Cự Phu lớn tiếng: - Ngươi hãy khoan rồi sẽ đâm chết ta! Chính ra ta cũng không muốn nói gì nữa.
57 Tình trạng của Triển Phi Yên khiến cho Cần Quân Hiệp cực kỳ kinh hãi. Chàng ôm lấy nàng, la gọi: - Phi Yên ! Phi Yên !. . . Triển Phi Yên tuy chưa chết nhưng hơi thở nàng chỉ còn thoi thóp, ra chiều bạc nhược lắm rồi.
58 Phạm Thư Trai nhìn cổ xe chuyển bánh lướt mau cho đến khi mất hút. Lão vẫn ngồi lại bên bờ suối không nhúc nhích, tựa hồ như muốn tìm kiếm ở trong dòng nước chảy xuôi một điều giải đáp về vấn đề gì đó rất khó khăn đang quấy nhiễu tâm hồn lão.
59 Phát trượng này của Thuý Y Bách lão bà phóng tới cực kỳ mau lẹ, chỉ trong chớp nhoáng đã nghe đánh binh một tiếng trúng vào Cần Quân Hiệp. Cần Quân Hiệp trong lúc cấp bách không kịp né tránh, chàng đành rụt đầu xo vai, vận khí lực vào lưng để chịu đựng tiếp lấy đòn trượng của đối phương.
60 Cần Quân Hiệp nhờ có đôi mắt rất tinh lanh hơn người, chàng vừa để ý thoáng cái đã phát giác ra trên đùi ngựa cắm một mũi cương tiêu. Con ngựa bị đau quá nhảy chồm lên rồi phóng tuốt đi như bay.
Thể loại: Xuyên Không, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn, Trọng Sinh
Số chương: 15