1 "cô Tô thành ngoại Hàn Sơn tự. Dạ bán chung thanh khách đáo thuyền. "Trong màn đêm yên tĩnh trên bến Phong Kiều chợt vẳng lên tiếng ngâm nhẹ của một thiếu niên.
2 Tử y thiếu nữ không chịu buông tha, lại nói, "Ngươi đánh không thắng ta, muốn chạy cũng không thoát. Nay ta muốn lăng nhục ngươi có gì là khó? Nhưng ta lại thấy đối với một kẻ thư sinh nhu nhược như ngươi làm thế thật không đáng.
3 Trương Liêm đầu óc rối bời không biết đối đáp tên sai dịch thế nào. Chàng định nói thực đôi mày giả là do Tiểu Tam dán vào nhưng giải thích như thế cũng không thỏa đáng vì chính chàng cũng sợ bị nghi ngờ là hung thủ của vụ dâm sát nên mới theo lời tên trộm cải trang như thế, nếu giải thích dài dòng thì chỉ sợ càng tăng nỗi nghi ngờ, hơn nữa còn liên luỵ đến ân nhân, đó không phải là hành động của người chính nhân quân tử.
4 Thi Hồng Anh ngược lại nhìn thấy chàng thần thái nôn nóng như thế thì bật cười khúc khích nói, "Ngươi muốn bay chăng, thực sự thì phải đi mất bao nhiêu ngày được chứ?"Một câu hỏi này khiến Trương Liêm ngẩn người, lắp bắp nói, "Ðiều này thì khó nói chắc được.
5 Hoắc Tiểu Tiên vốn ngồi quay mặt vào trong, lúc này nhìn thấy Thi Hồng Anh thò đầu ra nhìn, liền cười nói với nàng, "Nha đầu, nhanh mang người của ngươi ra khỏi động, nơi này chẳng ở lâu được.
6 Trương Liêm bấy giờ chính đang còn cầm trong tay tấm ngọc bài có khắc hình hai con rồng xinh xinh, vội vàng đáp một tiếng, "Còn!"Nào ngờ, Vô sầu cư sĩ chẳng biết có nghe kịp tiếng chàng đáp hay không, lão ho lên sù sụ rồi nôn thốc máu ra thành vòi, cuối cùng cả người nảy lên thêm mấy cái nghẹo đầu sang một bên tuyệt khí.
7 Trương Liêm vốn định nói cho Bàn Bất Cổ biết chuyện Thi Hồng Anh giả chết thoát thân, nhưng lão ta đã đi quá nhanh, chàng đành y lời lão vào tiểu trấn tìm một khách điếm trọ lại.
8 Trương Liêm thấy lão già đột ngột ra tay, vội né người tránh bị chỉ lực đối phương điểm trúng vào vai, đau điếng kêu oái lên một tiếng. Lam bào lão nhân thấy thế hơi khựng người, lành lạnh nói, "Có thể né được Xuyên tâm chỉ của lão phu, thực không thẹn là hậu nhân của Thần kiếm thủ, giờ thì lão phu phải thanh toán ngươi.
9 Trương Liêm mấy lần gặp hung hóa cát, biết sống chết có mạng. Trước tình cảnh hiểm nguy gang tấc này, nếu như số đã tuyệt mạng đã tận thì có sợ cũng chết mà không sợ cũng chết, còn nếu số chưa tuyệt thì đến đó tất được cứu.
10 Lão nhân áo gai ánh mắt ngưng chú nhìn vào Trương Liêm chăm chăm, chừng như đã hiểu ra tâm ý của chàng lúc này, cười nhẹ hỏi, "Ngươi hoài nghi ta nếu như giỏi tuyệt nghệ khinh công, vì sao lại còn vị giam khốn ở đây chứ gì?Hà hà.
11 Trương Liêm nằm ngửa trên cây chẳng thể nào nhìn thấy tình hình bên dưới ra sao, nhưng chỉ nghe tiếng binh khí chạm nhau chan chát, tiếng kình phong phần phật và ánh thép ánh ngọc tiêu ngời ngời cũng đủ thấy lạnh toát mồ hôi.
12 Bấy giờ Trang Thiếu Hùng đưa Trương Liêm trở lại tầng trên cùng tòa tháp rồi bái biệt đi vội đi tìm muội muội của mình ngay. Trương Liêm còn lại một mình trong tháp, nhìn bóng Trang Thiếu Hùng khuất nhanh bên ngoài trời trăng, thầm thở dài nghĩ tới mình không biết bao giờ mới có được một bản lĩnh như thế, đi lại tự nhiên tự tại chẳng trở ngại gì.
13 Trương Liêm không sao ngờ được rằng đối phương tàn nhẫn đến nỗi có thể sát hại cả đồng bọn của mình để diệt khẩu, khi chàng vung tay đánh rơi những mũi ám khí quay lại thì thấy tên bị mình bắt đã đoạn khí rồi.
14 Trương Liêm vừa cầm được thanh trường kiếm, trong tay thì chợt nghe có tiếng quát vang và một nhân ảnh màu lam bổ tới. Theo bản năng chàng vội buông Nghĩa nhất hiệu tránh sang rồi vung tả chưởng nhằm nhân ảnh màu lam đánh ngược lên đồng thời trường kiếm phạt ngang một đường.
15 Trương Liêm lặng đi hồi lâu rồi chợt hỏi, "Bá bá có đoán ra do nguyên nhân gì mà Bạch hạc lệnh chủ gây tai họa cho Phật Vân sơn trang không?"Phật Vân trang chủ lắc đầu, "Bá bá không biết.
16 Phật Vân trang chủ đáp, "Chuyện đó chẳng riêng gì bá bá mà hầu như ai cũng đều biết cả. "Rồi trầm giọng kể. "Theo truyền ngôn thì năm sáu mươi năm trước ở một kỹ viện thượng hạng gọi là Cao Ðường viện có một vị danh hiệu Ngọc lâu xảo phụ.
17 Trương Liêm đưa mắt nhìn, chợt thấy có một nhân ảnh nhỏ nhắn bận hắc y từ trong một bụi cây ở chân núi trước mặt chạy nhanh về phía ba người. Phật Vân trang chủ mừng rỡ kêu lên, "Vận nhi!"Rồi chợt lo lắng hỏi, "Mẹ con và những người khác đâu cả?"Phút chốc nhân ảnh đến gần, Trương Liêm nhận ra đó là một thiếu nữ mới mười lăm, mười sáu tuổi, mặt hoa da phấn, xinh đẹp tuyệt trần!Thiếu nữ còn cách ba, bốn trượng thì bước chậm lại, cất lời ríu rít, "Mẹ và mọi người đã có chỗ ẩn nấp rất kín đáo.
18 Trương Liêm thấy đối phương nhận lầm mình là Bạch hạc lệnh sứ, thái độ cung kính như vậy thì rất khó xử. Nghĩ lại thủ hạ Bạch hạc lệnh chủ toàn là bọn hung đồ mà đối phương lại tỏ ra khúm núm thấp hèn như thế, cho dù là để bảo toàn mạng sống chăng nữa, chàng không khỏi thấy ác cảm đối với vị Phong Lôi bảo chủ này.
19 Hồng Lệ trầm mặc nhìn ra cửa hồi lâu rồi lắc đầu nói, "Trong thiên hạ, chỉ duy nhất một nhân vật có thể khiến cho gia phụ cúi đầu nghe lệnh, nhưng huynh lại đang đối đầu với người đó.
20 Lôi tổng quản bị hỏi lại một câu như vậy đứng ngẩn ra hồi lâu mới lúng túng trả lời, "Lão nô ngu muội lỡ nghi ngờ lệnh sứ, xin mở lượng hải hà tha tội!"Nói xong hướng sang Trương Liêm cúi đầu xá mấy cái rồi ngồi xuống.