1 Kỳ thật không thể xem là một cái hồ, đã một thời là một ao sen tương đối lớn, chỉ là sau này lại không ra hoa nữa, một mảnh xanh trống không lại mang theo một truyền thuyết xa xưa, vì vậy mới có Vong Tình hồ.
2 Tổng cộng có mười bảy trấn, ở ngoại ô phía đông huyện thành có một cái hồ - Vong Tình hồ. Nó vẫn luôn tồn tại nhiều năm nay, nhưng địa phương này tại sao lại gọi là Vĩnh Tồn thật ra lại không mấy người rõ.
3 Lưu Quý Biên là đại phú thương số một số hai tại huyện Vĩnh Tồn, ngay cả quan phủ cũng muốn kết giao với ông – quan thì ngồi thanh nhàn không phạm đến công việc người, không có tiền thì tự nhiên có tiền của người đưa đến tay, nếu không thì sao có thể ”thanh“ lại nhàn? Mà Lưu Quý Biên đang là tài thần gia của y, tự nhiên y cũng lễ nhượng vài ba phần.
4 Ba tháng trôi qua, Thiết Huyết Cừu một lần nữa lại theo sau làm tả hữu cho Lý Thiếu Dương. Hắn nghe Lý Thiếu Dương nói hôm nay có một cuộc hẹn gặp mặt với một nhân vật trọng yếu tại Thường Mãn lâu.
5 Quả lại chín mộng, hai người mới tiến hành hôn sự - đây là dựa theo bát tự hai người mà định, điều này người đời vẫn thường gọi là “mê tín“. Nữa năm cũng đã tới, Lưu Quý Biên tuyệt không cho phép nữ nhi lão ra khỏi nhà.
6 Lý Thiếu Dương vì để giảm bớt gánh nặng cho cha, cũng hiểu được mình đã có thê tử, hắn cũng muốn học được tính độc lập, không thể cả đời này đều dựa vào cha mình, bởi vậy ban đêm cùng Lưu Hương Ngưng rất mặn nồng, nhưng đến ban ngày lại không có bao nhiêu thời gian để quan tâm đến Lưu Hương Ngưng, điều này làm hắn cũng có chút thẹn với nàng, nhưng may là Lưu Hương Ngưng cũng thông cảm được và thường thủ thỉ với hắn:“nam nhân tất nhiên phải lấy sự nghiệp làm trọng“.
7 Người trưởng thành trong hạnh phúc luôn cảm thấy cuộc sống của mình tươi đẹp. Lưu Hương Ngưng lại nghĩ rằng thế giới này vì nàng mới trở nên đáng yêu như vậy, cho nên đối với nàng ngày sinh nhât là cực kỳ quan trọng.
8 Lý Đông Dương thật không có cách nào tiếp thu được cái chết của Lý Thiếu Dương. Đối với đứa nhi tử mang theo niềm hi vọng to lớn của ông. Ai ngờ mong muốn chưa thành, nhi tử đã đi theo mẫu thân nó.
9 Mọi người nhưng lại không tin nó. Nó tuy gọi là “Vong Tình” nhưng cho tới bây giờ đều không phải vong tình. Hồ là một loại trôi nổi, mà “vong” thì đem chôn xuống đất, vĩnh viễn không đào lên.
10 Hôm nay nàng hình như không được vui lắm, trước kia mỗi lần mở cửa dù cho không có khách nàng vẫn cười vui vẻ hay hát một số bài dân ca. Nhưng ba ngày trở lại đây là ngoại lệ, nàng cảm thấy bực tức và và thường lầm bầm một mình.
11 Mặc dù hắn hiểu rằng Lý Đông Dương thiếu nợ nghĩa phụ nhiều lắm, nhưng hắn không hận ông. Vì hắn biết nhân gian nhiều lúc có những việc bất đắc dĩ, Thụ Trường Phong đã bất đắc dĩ,Lý Đông Dương cũng vậy, Trữ Đình lại càng bất đắc dĩ hơn, còn Thiết Huyết Cừu hắn thì sao? Bất đắc dĩ tạo thành một bi kịch cả đời, sự đắc dĩ của hắn chính là bi ai của hắn.
12 Lưu Hương Ngưng nằm tại khuê phòng của nàng lúc chưa xuất giá. Trĩ Tâm và một nha hoàn chừng mười lăm, mười sáu tuổi đứng một bên hầu hạ nàng. Mặc dù Thiết Huyết Cừu tóc tai rối loạn, lại còn có chòm râu trên mặt nhưng Trĩ Tâm vẫn nhận ra hắn, nói: "Ca ca, Hương Ngưng tỷ tỷ cho đến giờ vẫn không nói lời nào.
13 Kỳ thật thôn dân đều đã hiểu sai hết, một nam một nữa này ko phải phu phụ, mà là chạy trốn từ Vĩnh Tồn huyện ra. Chính là Thiết Huyết Cừu cùng Lưu Hương Ngưng.
14 Hắn về đến trước cửa đột nhiên ngẩn người. Lưu Hương Ngưng đang ôm một đứa trẻ, nhẹ giọng âu yếm. Hắn từ sắc mặt tái nhợt không có huyết sắc của nàng thấy một loại ánh mắt thánh khiết khiến hắn hiểu rằng giờ phút này nàng đẹp nhất.
15 Ngô Chi Năng dẫn theo bốn năm người đứng chờ ở trước phòng. Thiết Huyết Cừu từ trong phòng bước ra, đứng ở trước cửa, nhìn chằm chằm Ngô Chi Năng ở trước mặt.