21 Tiêu Thập Nhất Lang và Thẩm Bích Quân được dẫn vào chung một gian phòng. Đến chốn này, bọn họ không thể nào có thể phân khai ra. Bọn họ chỉ còn nước mặc nhận mình là vợ chồng.
22 Màn đêm buông xuống tứ bề. Trong đại sảnh đã thấy có đèn, ngoài hành lang, đèn lồng cũng đã thấy đốt lên. Ánh đèn từ xa chiếu lại, rọi trên gương mặt lão già áo xanh.
23 Tiêu Thập Nhất Lang bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách giữa mình vàThẩm Bích Quân lại cách ra xa lắc. Trong cái "sơn trang hình nộm" đó, không những họ ở cùng một nơi, tráitim cũng cùng một chỗ.
24 Gió thật lạnh, lạnh thấu tới linh hồn. Trên cây lá vàng từng chiếc rơi lả tả. Tiêu Thập Nhất Lang đứng yên dướitàn cây, không một tiếng nói, không một biểu tình, không một cử động.
25 Tiêu Thập Nhất Lang lại xông vào Ngoạn Ngẫu Sơn Trang. Y vừa nhìn là thấy ngay nụ cười ngây thơ, ôn nhu ngọt ngào của Tiểu côngtử. Tiểu công tử đang ngồi dựa trên một nhánh cây tòng, hình như đang đợi y,nàng ta cười nhẹ nói:- Em biết thế nào anh cũng về đây, chỉ cần đến đây một lần, không ai cóthể bỏ đi được.