1 “Đông Nam hình thế, Giang Ngô đô hội, Tiền Đường cổ tự phồn hoa, yêu liễu họa kiều, phong lam thúy mạc, tham sai thập hộ nhân gia, vân thụ nhiễu đề sa, nộ đào quyện sương tuyết”.
2 Khưu Xứ Cơ từ ngày luận kiếm lần thứ hai ở Hoa Sơn, phụng mạng của sư thúc Châu Bá Thông, áp giải Linh Trí thượng nhân, Bành Liêu Hổ, Sa Thông Thiên, Hầu Thông Hải, đưa bốn người họ về Yên Hà động để giam cầm họ trong mười năm, vốn là người nhàn vân dã hạc, háo động mà không háo tĩnh, nên sau khi lo giam cầm bốn người này xong, lại khởi sự đi ngao du trong thiên hạ.
3 Nhất Đăng đại sư ngạc nhiên nhưng cũng cười hỏi :- Nương tử cũng đi hay sao? Mới khỏi bệnh, người hãy còn yếu, làm sao đi được, hơn nữa Khưu đạo trưởng hứa lại đây vậy nương tử làm sao đi?Nam Cầm thưa ngay :- Dạ không sao, tiểu nữ nay thấy khỏe hẳn, còn Khưu đạo trưởng ít nhất cũng ba tháng mới có thể triệu tập đông đủ đồng môn, dù tiểu nữ theo các vị đi Đào Hoa đảo về cũng còn kịp chán.
4 Kha Trấn Ác sau khi được Nam Cầm nhắc tỉnh, cảm thấy hành vi tự sát của mình như thế, thật là một ý trí ngu dại hết sức. Con người ta chết đi khác nào như đèn hết dầu, đóm tắt lửa, đường về suối vàng diệu vợi mông lung, lại làm cách nào tụ họp nhóm Chu Thông dưới Địa phủ? Chẳng thà cứ giữ mạng sống trên thế gian cố gây nên sự nghiệp gì cho oanh liệt hiển hách cũng hay!Nghĩ vậy bèn lên tiếng nói với Nhất Đăng đại sư :- Thưa đại sư Kha mỗ quả kém nghĩ, có lẽ Hoàng đảo chủ sẽ chờ đúng đến giỗ kỵ của Hoàng phu nhân để thi hành cuộc tự sát, vậy chúng ta mau quay về Đào Hoa đảo, may ra còn kịp cứu người.
5 Nam Cầm cuống lên :- Kính thưa Hoàng đảo chủ!Đang lúc Hoàng Dược Sư đang tính bửa chưởng ấy, đột nhiên thu ngay thế ấy về, tên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc, hỏi ngay đại sư rằng :- Vừa rồi dưới thuyền ngươi chả dùng “Nhất Dương chỉ” để phá “Phách Không chưởng” của ta là gì, sao bây giờ không giở ra đi, mau mau ra tay đi không đừng trách ta giở độc thủ!Nhất Đăng đại sư lắc đầu rằng :- Vừa rồi ta đã dùng “Nhất Dương chỉ” đến đuối sức, nay không thể nào còn sức tái dùng nữa!Hoàng Dược Sư kinh ngạc buột miệng hỏi ràng :- Ngươi đã dùng “Nhất Dương chỉ” đến hết sức rồi sao.
6 Sau khi Đào Hoa đảo chủ nhận lời tái nhập giang hồ để trừ hại cho ác, Nhất Đăng đại sư cũng nhận thấy mình không còn chuyện gì để lưu lại trên đảo Đào Hoa, bèn lên tiếng ngay :- Hoàng huynh! Lão nạp tạm chia tay bây giờ vậy, quan tài ngọc thạch của tôn phu nhân hiện còn trên bờ đảo, Hoàng huynh nên tìm chỗ nào mai táng đi, miễn lại “xúc cảnh sinh tình” thêm buồn.
7 Nam Cầm nghe xong chuyện hai đứa nhỏ, cả kinh pha lẫn mừng, kinh là Tây Độc quá to gan mới bắt con mình đi không đầy quá hai tháng, thế mà dám ngang nhiên về Thất Tinh ô, mừng là con mình thoát khỏi nanh vuốt Tây Độc, vì nếu con mình vẫn ở bên cạnh Âu Dương Phong, lẽ dĩ nhiên Lão Độc Vật đời nào quay về đây làm gì để hỏi hai đứa trẻ trong thôn như thế!Nhưng lại một nỗi lo âu xen vào tâm tư nàng Nam Cầm, tại sao thế? Bởi vì nếu Dương Quá vẫn nằm trong tay Âu Dương Phong kỳ này mình đã liên kết được với “Nam Đế” “Đông Tà” “Thất tử” miễn sao tìm được Tây Độc thì gặp ngay được con, còn nếu Dương Quá đã thoát khỏi tay Tây Độc, thế nào cũng trốn đi một nơi xa lạ, với một đứa trẻ bảy tuổi đời, lưu lạc lang thang trong thiên hạ, thử nghĩ ai mà không lo âu cho được, nhất là tâm tình của một người mẹ ruột.
8 Lỗ Hữu Cước không hề nao núng, chờ cho phất trần đối phương vừa đến, lập tức chuyển nhanh thân như một làn gió tiến ngay về sau lưng Hà Đạo Hưng vận chỉ nhắm nhĩ môn đánh tới, đây cũng là một trong “Hôn Mê huyệt”, ngọn đòn thoạt đầu của Hà Đạo Hưng chẳng qua có tính chất nhử địch, sự thật phất trần đâu hề được đánh thẳng ra, ngay trong lúc đạo sĩ thu thế về, đằng này Lỗ Hữu Cước đã đá bung ngay ra một đá vào mông của Hà Đạo Hưng.
9 Âu Dương Phong vốn ra đâu cần dùng xà trượng để đấu với Anh Cô, nhưng vì vừa rồi Lão Độc Vật đã từng nói nếu trong trăm hiệp mà không thắng nổi nàng tức không có quyền bắt Nam Cầm đi, nên trong ngọn đòn đầu đã dùng ngay lối trượng pháp tinh thuần của mình trong “Tuyết Sơn Thần Đả Trượng”! Vù! Vù! Vù! liên tiếp hạ ba đòn tới tấp để hạ sát đối thủ.
10 Cảnh chạy lăng xăng của Châu Bá Thông nêu rõ nhiều giả thuyết cho những người quanh đấy, có kẻ nhất định Châu Bá Thông gặp chủ nợ, có người nói lão cướp giật đồ quý giá, kẻ bảo lão bị kẻ thù rượt.
11 Khưu Xứ Cơ bất giác cả kinh vội nói với Tôn Bất Nhị rằng :- Thất muội, mau đỡ đại nương chút!Thanh Tịnh Tán nhân lập tức lại ôm ngay eo của Nam Cầm, lo việc thoa bóp các mạch huyệt cho nàng, con ngựa hồng của vợ chồng Quách Tỉnh càng lúc càng gần.
12 Hoàng Dung bên này cũng đâu chịu nhường cho chồng lướt át hết oai phong của chiến cuộc, nàng chỉ việc liên tiếp sử dụng đến “Lan Hoa Phất Huyệt”, điểm lia lịa đám gia tướng của Giá tướng phủ, lúc này chỉ thấy thân hình Hoàng Dung như thỏ vọt chim bồ câu hạ cánh, vèo qua nhoáng lại trong đám người hễ mỗi lần nàng tung thân hạ xuống, thế nào cũng hai tên gia tướng ngã lăn quay ra mặt đất.
13 Cũng với ngọn “Đạn Chỉ thần công” này, vừa rồi Hoàng Dung đã cho tên võ quan nếm mùi ngã bất tỉnh dưới chân ngựa, chuyến này nàng muốn nhử kẻ địch ra nên đã tăng thêm ít phần kình lực, chỉ nghe tiếng viên đá rít lên bay vèo vèo trong hang động.
14 Quách Tỉnh cũng cảm thấy lời bịa đặt của Hoàng Dung không được ổn thỏa lắm, Hoàng Dung vẫn tỉnh bơ cười hí hửng nói :- Thử nghĩ coi! Chị là một người đàn bà, lẽ đương nhiên có thể cải trang thành cung nữ để sống yên ổn trong hoàng cung, còn Châu đại ca, dẫu sao cũng là người đàn ông, tuổi tác lại cao niên như vậy, không lẽ lại bắt ông ta cải trang thành quan thái giám sao? Trong hoàng cung đã không phải là nơi dung thân của ông ta lẽ đương nhiên ông phải lo chuồn đi nơi khác chứ! Ba hôm trước đây, tôi cùng đi chung thuyền với cha tôi từ Đào Hoa đảo đến Triết Giang, đổ bộ ngang cửa bể Ninh Ba và gặp ngay Châu đại ca đang chạy hớt hải, khi cha tôi hỏi nguyên do gì mà đến nông nỗi vậy, ông ta nói là “mụ oan gia”!.
15 Chỉ thấy vợ chồng Quách Tỉnh, cả hai hiện thân ngay trên đầu tường hoàng cung, nháy mắt vợ chồng đã vèo thân lướt nhanh xuống, nhóm Toàn Chân mừng hớn hở.
16 Hoàng Dung nghe xong lời của Tam trưởng lão, nàng bất giác cau mày nói :- Thưa tam vị trưởng lão, thật ra về vấn đề võ nghệ cũng chẳng nên giữ bí mật làm gì, nên công khai truyền bá trong thiên hạ mới đúng, xưa kia trong các phái võ lâm và giang hồ đồng đạo, chỉ vì tranh đoạt một quyển “Cửu Âm chân kinh”, khiến nỗi gây nên cảnh “nồi da nấu thịt” tương tàn lẫn nhau và những người thiệt mạng vì quyển kinh ấy đã có trên trăm người.
17 Hai thiếu niên công tử này đụng độ nhau, chẳng thèm mở miệng, Tuấn Minh tung đánh với các thế thần kỳ để đối chọi với ngọn “Bá Vương tiên” của Trình Vạn Xuân.
18 Cuộc chiến cứ thế diễn biến, chỉ khổ cho “Phi Thiên Biển Bức” Kha Trấn Ác, vì mắt đui, phải hoàn toàn trông cậy vào đôi tai để phân rõ địch và bạn, nhưng trong tình thế Đông Tà Tây Độc quay như chong chóng này, lão không có cách gì để ra đòn.
19 Phía cuối làng của Thủy Dương thôn có một nhà ở có hai mẹ con, người con trai tên gọi Châu Nhị Ngưu, mẹ già là Tân thị, tuy góa chống sớm, nhưng vẫn thủ tiết nuôi con côi, mẹ con đùm bọc sống lẫn với nhau, Châu Nhị Ngưu tối đến thường hay hóng mát nơi bờ sông, nhưng từ khi trong thôn có tin yêu quái xuất hiện Nhị Ngưu không dám đi đâu, tối đến lo quay quần ở nhà với mẹ, đêm nay, sau khi cơm tối xong, hai mẹ con ngồi ngay ngoài thêm cửa hóng mát.
20 Thực ra Châu Bá Thông nào có bánh trái bao phục gì đâu, chẳng qua lão dùng kế “điệu hổ ly sơn” (nhử cọp ra khỏi núi) để lừa Âu Dương Phong!Châu Bá Thông cũng biết cách vận khí thổ nạp để tự giải lấy huyệt, nhưng không phải trong chớp mắt mà có thể thành công được, nhất là dưới sự canh chừng của địch thủ lại càng không thể thi thố được.