1 "Giang sơn đại hữu tài nhân xuất, nhất đại tân nhân hoán cựu nhân". Đó là câu tục ngữ, cũng là câu nói cổ xưa, những câu nói vừa là tục ngữ, vừa cổ xưa, thông thường đều là câu nói rất có đạo lý.
2 Sở Lưu Hương thích nữ nhân. Nữ nhân đều thích Sở Lưu Hương. Cho nên nơi có Sở Lưu Hương, là không thể không có nữ nhân. Người khác hỏi chàng có bí quyết gì đối với nữ nhân, chàng luôn luôn cười.
3 Nếu thấy một đóa hoa tươi trong tay mình khô héo, tâm lý chắc chắn không tránh khỏi có cảm giác hối tiếc, thậm chí có cảm giác sầu muộn không tả được, cho dù mình không phải là người đa sầu đa cảm, cũng không khỏi thở dài.
4 Tiếng vỗ tay còn chưa dứt, tiếng cười đã vang lên. Tiếng vỗ tay trong trẻo, tiếng cười lại càng trong trẻo. Một người theo tiếng cười từ dưới xe chui ra, nụ cười tươi tắng, ánh mắt tươi tắn.
5 Ánh trăng mông lung, màu trăng trắng nhợt. Trong bóng tối u ám, đầu người vẫn hô thảm:- Cứu viện. . . cứu ta. . . Người không đầu cũng vẫn hô thảm:- Trả đầu cho ta, trả đầu cho ta.
6 Khi một người nghe nói mình đã trúng độc, sẽ có phản ứng gì ?Tùy hạng người, mỗi hạng người có mỗi phản ứng khác nhau. Có người sợ đến mức toàn thân run rẩy, mặt tái nhợt, cả la cứu mạng cũng la không nổi.
7 Một người nếu phải lén leo tường, phải cật lực gian khổ, phải đổ mồ hôi. Nhưng đợi đến lúc leo tới đầu tường, mới phát giác vô luận đã đổ bao nhiêu mồ hôi, đều xứng đáng.
8 Song cửa sổ tuy đã mở toang, lại nhìn không thấy tinh quang nguyệt sắc bên ngoài. Sở Lưu Hương đứng im lìm trong bóng tối. Chàng lẳng lặng đến, hiện tại lại lẳng lặng đi.
9 Sở Lưu Hương thích cười. Chàng không những thích mình cười, cũng thích nghe người ta cười, nhìn người ta cười. Bởi vì chàng luôn nghĩ nụ cười không những có thể làm cho mình phấn chấn tinh thần, cũng có thể làm cho người ta khoái trá vui vẻ.
10 Sở Lưu Hương bưng vi cá về, Trương Khiết Khiết đã biến mất. Người nàng tuy đã đi, nhưng bóng dáng của nàng, tình cảm của nàng, hương thơm của nàng, lại phảng phất vẫn còn lưu lại như cũ trên gối, lưu lại như cũ trong quần áo, lưu lại như cũ trong từng ngóc ngách của căn phòng.
11 Đêm càng lạnh, nước cũng càng lạnh. Sở Lưu Hương quỳ xuống đất, ngâm đầu trong dòng nước lạnh. Chàng muốn làm cho mình thanh tỉnh, chàng thật sự cần phải thanh tỉnh.
12 Núi, đỉnh núi. Đỉnh núi chót vót trong dãy núi, giữa mây trắng. Mây vẩn vơ phiêu phưởng, sương cũng phập phồng lượn lờ, dãy núi ẩn hiện trong sương khói, vừa phảng phất là thật, vừa phảng phất là ảo.
13 Cửa đã mở. Ánh đèn từ bên ngoài rọi vào, Ngải Thanh lại đã bước qua người Sở Lưu Hương, đi ra ngoài. Nàng cả quay đầu lại cũng không quay, cả nhìn cũng không nhìn Sở Lưu Hương một cái.
14 Thần cũng có thể rơi lệ sao ?Phải. Mình có thể nói trên thế gian căn bản không có Thần, nhưng lại không thể nói Thần tuyệt không rơi lệ. Bởi vì Thần cũng có cảm tình.
15 Ai biết thiên đường ở đâu ?Ai biết thiên đường là chỗ ra sao ?Ai biết làm sao mới có thể bước trên đường đến thiên đường ?Không ai biết. Nhưng chỉ cần tâm tình khoái lạc, nhân gian cũng có thiên đường, hơn nữa ở ngay trước mắt mình, ở tại đây.