1 Trăng lạnh, sao thưa, gió não nùng. Lù lù một khối đen che hẳn tầm mắt, đó là một ngọn núi cao ngất bao gồm cảkhu vực tới mấy trăm dặm, hiểm trở dị thường.
2 Đại Tướng Quốc Tự ở Biện Lương vang danh không những vì quy mô đồ sộ củangôi chùa mà còn do lịch sử hiển hách của nó. Ngôi chùa này vào thời Đường có tên là Tướng Quốc Tự, đến thời Tống đượcTống Thái Tổ ban hiệu là Đại Tướng Quốc Tự.
3 Khi Liễu Ngọc Lân khuất vào phố thì từ một khúc ngoặt hiện ra hai bóng người đóchính là Trương Đình và Trương Tiêu Lan. Trương Tiêu Lan mặt trắng mở to, run giọng nói :- Con nhìn thấy rồi chứ !Trương Viễn Đình tiếp lời :- Cha nói có sai đâu !- Vậy biết trách ai đây !- Chính cha mới đáng trách, vì không thể ngờ được chính hắn là một trong TứKhối Ngọc.
4 Tiểu Thúy chưa nói hết câu thì đã thấy ba kỵ mã đã đến trước Đại Tướng QuốcTự. Hai con ngựa dẫn đầu màu đen tuyền, chỉ nhìn qua cũng biết là giống danh câu,trên yên là hai tên tráng hán bận hắc y, lưng đeo trường kiếm.
5 Bạch y nhân nghe hỏi đến thân thế đối phương, hơi do dự một lát rồi gật đầu nói:- Cô nương tôi biết rằng cô nương là lệnh ái của Lãnh Nguyệt môn chủ. Thiếu nữ trong kiệu nói:- Chàng sai rồi.
6 Đêm sâu. Trăng lạnh. Sao thưa. Đêm gữa đồng không mông quạnh, cảnh sắc thật hãi hùng. Nơi đồng hoang xa hút, chợt thấy lập lòe một đốm lửa đỏ, lay động theo chiềugió.
7 Khi bóng Trương Viễn Đình khuất khỏi cửa Từ Thị từ đường thì ở nội điện ÔnPhi Khanh vung tay đánh khẽ vào Bách Hội Huyệt của Bạch Y Nhân. Chàng mở mắt nhìn quanh ngơ ngác định bật dậy nhưng Ôn Phi Khanh giữ lạidịu dàng nói:- Đừng động, thể trạng ngươi chưa phục hồi đâu.
8 Tiểu Quỳnh ngồi ngả lưng vào thành ghế, mắt nhìn chăm chú ra cửa. Như vậy cóthể khống chế toàn bộ khoảng sân, bất cứ ai vào ra khách điếm đều có thể pháthiện được.
9 Đột nhiên từ phía sau hắn có tiếng người ho khan. Hầu Ngọc Côn giật thót mình quay lại, mặt biến sắc. Trước mặt hắn trên lối mòn từ phía quầy hàng đi ra có một trung niên ăn vậntheo lối thương nhân đang thong thả bước lại gần.
10 Lý Tồn Hiếu nghe nói vị Hàn cô nương lại chính là nhị tiểu thư của Hàn Tinhmôn thì vô cùng kinh ngạc thốt hỏi:- Thế nào cô ta không phải là Hàn Phi Phi mà là người của Ôn gia hay sao?Cổ Tử Hư chỉ tay ra cửa nói:- Nếu Lý gia không tin thì nhìn ra cửa xem, một lúc nữa sẽ có một tên trong HànTinh Tứ Sứ xuất hiện, bây giờ hắn đã theo vị Hàn cô nương đó đến cuối hành lang rồi.
11 Liễu Ngọc Lân mỉm cười, thay đổi ngữ khí nói:- Nhị cô nương quên lời hứa đáng nghìn cân kia rồi. Ôn Phi Khanh nhấch mép cười đáp lại:- Ta không quên, chỉ là vì.
12 Sở Ngọc Hiên nhìn Ôn Thiếu Khanh lành lạnh hỏi:- Ngươi là Ôn Thiếu Khanh, thiếu chủ Hàn Tinh môn?Lệ Phách thét lớn:- To gan!Thét rồi hắn lại định xông vào, chừng như vừa rồi ăn đòn của đối phương khiếnhắn trong lòng vô cùng tức giận nhưng tay bị Ôn Thiếu Khanh giữ lại.
13 Bấy giờ cả bọn bốn người ở trong khu rừng chờ đợi, qua chừng nửa canh giờ mớithấy năm bóng người do Ôn Thiếu Khanh chạy trước ra khỏi trấn. Bọn họ đếncũng nhanh mà đi cũng nhanh, trong màn đêm chỉ thấy năm bóng người nhưnăm ngọn phi tiễn vút đi phút chốc mất hút trong màn đêm.
14 Miêu Phương Hương vội nói:- Công tử, cô ta đi đến!Hầu Ngọc Côn nói:- Ta sở dĩ cho ngừng xe, chính là đợi cô ta đến!Bóng người áo trắng kia tuy nói là đi chậm rãi, nhưng thực ra tốc độ so với ngườithường nhanh gấp bội, khoảng cách bốn năm mươi trượng chỉ trong nháy mắt đã đếngần ngoài mười trượng.
15 Lại nói, cùng lúc ấy ở một góc khác Thanh Lương sơn, có một lương đình nhỏhình bát giác lợp ngói lưu ly, nơi này chính là di chỉ "Thuý Vi Đình", do danhtiếng Hàn Thế Trung thời Nam Tống xây dựng.
16 Tây Hồ thập cảnh xưa nay từng làm ngây ngất lòng người, Lý Tồn Hiếu theo chânÔn Phi Khanh vội vã đi Kim Lăng, cho nên đến Hàng Châu cũng không ngừnglại, độ thuyền nghịch dòng theo thượng lưu mà đi.
17 Nhìn Trương Viễn Đình và Cốc Lãnh lẫn khuất vào trong đám cỏ rậm, Ôn Phi Khanh quay người lại nói:- Lý huynh, chúng ta đi thôi!Lý Tồn Hiếu gật nhẹ đầu nói:- Khu vườn này bỏ hoang đã lâu, cây cối um tùm, chẳng tránh được rắn rết trùngđộc, cô nương nên đi sau lưng tôi.
18 Lý Tồn Hiếu đứng bên cạnh nhìn thấy nàng hành động chẳng khỏi chau mày, thếnhưng thầm hiểu một nữ nhi chịu bao cay đắng thương hận như nàng thì chẳngtrách ra tay tàn bạo rửa hận lòng.
19 Cả đoàn bốn người quay lại khách điếm, Trương Tiêu Lan và Lãnh Ngưng Hươngđi phía trước. Vừa bước chân vào khách điếm, Trương Tiêu Lan bỗng ngừng chânđứng lại quay nhanh người nói:- Người của Lãnh Nguyệt Môn.
20 Lý Tồn Hiếu nhìn theo bọn họ cười nhạt nói :- Đi nhanh thật !Lãnh Ngưng Hương nhìn chàng một cái thâm sâu nói :- Huynh khiến bọn chúng khiếp hồn !Lý Tồn Hiếu lắc đầu cười nói :- Chúng chẳng phải sợ tôi, mà chính là sợ cô nương.