21 Toàn thân Lệnh Hồ Dao Cơ run lên, nói trong tiếng nấc :- Nội thật tuyệt tình thế sao ?Cơ bà bà phũ phàng đáp :- Tuyệt tình là ngươi chứ không phải ta !- Đúng thế, Dao Cơ !Hàn Tinh phu nhân không bỏ lỡ cơ hội chêm lời vào :- Do con không cần nhà này chứ không phải do bà nội, có lý đâu bà nội nuôi contừ tấm bé đến lớn khôn, nhất mực yêu thương chiều chuộng.
22 Tại Kim Hoa Thành. Lúc đó đã lên đèn. Trên cổng lớn của Lãnh Nguyệt Môn viết hai chữ lớn Lệnh Hồ sơn son thếpvàng, thường ngày treo hai ngọn hoa đăng rực rỡ nhưng đêm nay lại tối om, bởithế trước cửa chỉ thấy một màu đen sẫm.
23 Đối diện với Tụ Anh khách điếm còn có một khách điếm khác. Trong gian phòng thứ ba ở hậu viện vẫn còn ánh đèn, có hai người đối tọa,chính là Triệu Ngọc Thư và Tư Đồ Lan.
24 Đã có thơ vịnh Vu Sơn :Vu Sơn sương chiều phủĐỉnh núi chọc trời xanh. Gió đưa mây quấn quýtRu giấc ngủ yên lànhLại có thi nhân tức cảnh về Thần Nữ Phong :Thần nữ nguy nga giữa cõi trầnNghìn đời nhưng vẫn thanh tânTrước cảnh thiên nhiên ta chấp bútNhư thể làm thơ tặng mỹ nhân.
25 Chàng buông bát đũa xuống thì Xuân Lan, đến bên cười hỏi :- Thiếu hiệp không ăn nữa đi ?- Đa tạ cô nương tôi no rồi. - Thiếu hiệp thấy ngon miệng không ?- Rất ngon ! Tôi chưa bao giờ ăn một bữa ngon như thế.
26 Ôn Phi Khanh đứng lặng người nhìn theo Lý Tồn Hiếu cho đến khi chàng khuấthẳn với đôi mắt nhòa lệ , trên khuôn mặt kiều diễm hiện lên nỗi buồn thương vàcả sự tuyệt vọng.
27 Hai kỵ sĩ hết nhìn ba cọng cỏ cắm chơi trên đống bùn trước mắt Lý Tồn Hiếu lạiquét mắt Lý Tồn Hiếu hồi lâu dò xét , cuối cùng đưa mắt nhìn nhau nhất tề nhảyxuống ngựa.
28 Miêu Lĩnh có hàng trăm ngọn núi, cao phong vút tận mây xanhĐông Bắc dãy Miêu Lĩnh có mạch núi Phan Tịnh Sơn, còn Tây Bắc có mạchnúi Đại An Sơn nối liền nhau liên miên tới mấy trăm dặm khiến người ta cócảm giác như nhìn vào cõi vô biên.
29 Chàng đang nghĩ ngợi thì thấy Lãnh Ngưng Hương đến chân một vách đá, ra hiệucho chàng dừng lại. Lý Tồn Hiếu định thần, ngưng mục nhìn về phía trướcCách đó chừng ba mươi trượng có một đầm nước khá rộng, hai bên bờ toàn cổthụ rậm rạp, mặt sau đầm tiếp liền núi đá cao, phủ đầy mây song, một thác nước từtrên vách đá đổ ầm ầm xuống đầmNhìn cảnh, chợt liên tưởng đến hai câu thơ của Lý Bạch:Phi lưu trực há tam thiên xích,Nghi thị ngân hà lạc cửu thiênĐương nhiên ba nghìn thước chỉ là ngoa ngữ.
30 Tiếng nói vừa dứt, từ khu rừng rậm bên trái có một lão nhân bận hoàng y, dángcao gầy, mày thô mắt sáng bước ra. Chính là vị tổng quản Ba Sỹ Kiệt của Lãnh Nguyệt Môn.
31 Bạch Phát Đồng âm Nhan Ngọc Kiều khẳng định rằng phu thê Hàn Tinh mônchủ không thể thoát khỏi Miêu Cương, thế nhưng Lý Tồn Hiếu truy đến tận MiêuCương vẫn không thấy bóng dáng người nào của Hàn Tinh Môn cả.