1 Mùa xuân, mùa của lộc non, cây xanh và mùa của tình yêu. Trên đại ngàn hùng vĩ, muôn dòng suối xanh mướt khoe mình dưới ánh nắng xuân. Dưới chân một ngọn đồi của dãy núi Tung Sơn, một đôi thiếu niên nam nữ ngồi dưới bóng thông.
2 Tin tức truyền ra làm chấn động toàn thể võ lâm. Trần Cửu Chân, Minh chủ đương nhiệm của Võ minh thất tích!Chẳng những vị đó mất tích mà đến cả truyền nhân của ông ta, Kình Thiên Kiếm Hoàng Thiên Vũ vốn đang đảm nhiệm trọng trách Lãnh đội Cấm Vệ của Võ minh cũng biến mất.
3 Hai câu đối thoại của Giang Thượng Hàn và tên hán tử làm toàn lễ đường lặng phắc, ai nấy chăm chú lắng nghe. Như vậy là lại xảy ra án mạng nữa. Nhưng người chết là ai? Trần minh chủ, Kình Thiên Kiếm Hoàng Thiên Vũ hay một người nào khác?Nếu là người khác thì vụ án này có liên quan gì đến sự mất tích đầy bí ẩn của Trần Cửu Chân và sau đó là Kình Thiên Kiếm không?Giang Thượng Hàn lại hỏi :- Án mạng xảy ra ở đâu?Tên hán tử trả lời :- Trong một khách điếm ở Lạc Dương.
4 Hai người ngồi trầm ngâm hồi lâu, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Hoàng Thiên Vũ chợt hỏi :- Quách đại ca nhận định việc này thế nào?Quách Trung đáp :- Đương nhiên ngu huynh loại bỏ ngay sự nghi vấn về Thần Đao Vô Ảnh Bà.
5 Vì đi đường mệt, lại thêm uống khá nhiều rượu nên khi tên tiểu nhị vừa ra khỏi phòng một lúc, Hoàng Thiên Vũ liền đóng cửa phòng, cởi bỏ bộ y phục cũ rách, thay luôn đồ lót mà Hầu Nhi mới mua về rồi lên giường ngủ ngay.
6 Canh ba. Tường An khách điếm ở Đăng Phong chìm vào tĩnh mịch, quả đúng là chốn tường an. Đăng Phong là một tiểu trấn cách chốn phồn hoa đô hội Lạc Dương chỉ cách mấy chục dặm, thành tuy nhỏ nhưng tiện nghi không kém ở Lạc Dương bao nhiêu, nhưng không khí khác hẳn, cuộc sống không xô bồ ồn ả mà trầm mặc thanh bình, vì thế ở đây rất cuốn hút du khách, nhất là những người thích tìm nơi vắng vẻ.
7 Quách Trung nghe thế “Hừ” một tiếng, nói tiếp :- Chiếc lam bào vấy máu ngươi cởi ra còn nằm ở hiện trường. Nhân chứng vật chứng đều có đủ, còn gì để chối cãi nữa?Hoàng Thiên Vũ run lên.
8 Tuy không ngoảnh lại, nhưng Hoàng Thiên Vũ thừa biết thiếu nữ phóng đãng kia đang đi theo mình. Chàng bước nhanh hơn, gần như chạy trốn nhưng không kéo dài được khoảng cách với Hồ Điệp cô nương.
9 Hoàng Thiên Vũ thức dậy thì trời đã sáng bưng, trên bàn đèn vẫn cháy nhưng không đủ sức tranh với ánh sáng ban ngày, tuy trong phòng cửa đóng kín mít.
10 Hiểu ý Đồ Sĩ Hào thấy lão nhân thân thủ quá cao cường nên không dám đối địch, muốn đẩy trách nhiệm cho mình, Quách Trung liền đáp :- Bổn nhân sẽ về bẩm báo việc này với Minh chủ.
11 Vừa lúc ấy chợt bên ngoài có tiếng nói vọng vào :- Còn có tôi biết nữa!Cả hai nghe nói cùng biến sắc đứng bật dậy. Hồ Điệp cô nương từng nói rằng ở đây bí mật, dù đến con muỗi cũng không tới làm phiền được, sao bây giờ lại có người đột nhập vào chứ?Tiếng cửa phòng mở ra.
12 Trong một khu vườn rậm trước tam viện, Trương Nhược Huyền và Bành lão gia đứng đối diện nhau, cách chừng một trượng. Trương Nhược Huyền trầm tĩnh hỏi :- Lão tiên sinh vừa nói câu gì?Bành lão gia đáp :- Lão phu nói rằng đây là sản nghiệp của tư nhân, người ngoài không được phép xâm phạm!Giọng Trương Nhược Huyền hơi châm biếm :- Sản nghiệp của tư nhân ư?Bành lão gia gật đầu :- Không sai! Mọi tài sản đều có chủ!Trương Nhược Huyền nói :- Nhưng theo tôi được biết thì trang viện này đã bị bỏ hoang mười mấy năm, người ta còn gọi là Quỷ viện.
13 Những tia nắng cuối cùng chiếu xuống những đỉnh núi phía xa trên núi Bắc Mang báo hiệu thời khắc cuối cùng của một ngày sắp hết. Ở Quỷ khâu, hoàng hôn đã buông xuống càng tăng thêm vẻ thê lương của một khu mộ địa lớn nhất, cổ xưa nhất và cũng hoang tàn nhất.
14 Người vừa xuất hiện là Hồng Cẩm. Hoàng Thiên Vũ vẫn nhìn vào màn đêm xa xăm, giống như chàng đang ở trong một thế giới khác. . . Hồng Cẩm cũng đứng lặng nhìn Hoàng Thiên Vũ hồi lâu.
15 Ba đạo kiếm ảnh do ba tay kiếm thủ đỉnh danh thi triển, uy lực không thể tưởng tượng được, chỉ nghĩ cũng có thể hình dung ra, khắp không gian chừng như một phân một tất đều bị khống chế trong màn kiếm.
16 Trở lại Quỷ khâu. Cổ mộ vẫn như cũ, nhưng không phải là vùng cổ mộ nhuốm máu vừa rồi, nơi đây cách khu hoang mồ xảy ra cuộc huyết sát kia khá xa. Hai bóng người đứng đối diện nhau trước ngôi cổ mộ, cả hai đều là thiếu niên khôi ngô tuấn tú.
17 Người trong giang hồ xưng Lạc Dương đệ nhị thế gia là Trạng Nguyên phủ, tọa lạc ở ngoại ô trấn thành. Theo như tương truyền trong võ lâm thì hơn sáu mươi năm về trước, Dịch gia xuất hiện một cao thủ cái thế là Dịch Vĩnh Cương, trong một cuộc giao chiến liền mười ngày gây chấn động toàn võ lâm, ông ta đã đánh bại liên tiếp nhiều cao thủ các môn phái khác, đoạt được ngôi vị quán chúng, người trong giang hồ xưng bằng nhã hiệu Trạng Nguyên.
18 Ánh trăng như ngân chiếu sáng cả dạ ngàn, thế nhưng vẫn có những chỗ ánh trăng không chiếu tới được. Hoàng Thiên Vũ một mình ngồi dưới chân bờ tường bên ngoài ngôi miếu hoang đổ nát, nơi tối tăm ánh trăng không chiếu tới được.
19 Bành đại cô như một con chuột lủi nhanh trong các con hẻm, bà ta quen đường thuộc đi lối lại một cách không tưởng. Hoàng Thiên Vũ phải tinh mắt bám theo thật chắc mới không bị bỏ rơi.
20 Hoàng Thiên Vũ buộc miệng kêu lên khi nghe Hồ Điệp cô nương nhắc đến mấy tiếng Thiên Huyền công tử, chàng thở hắt ra một hơi, từ từ nói :- Tôi từng nghe nói qua người này, một nhân vật rất tiếng tăm!Hồ Điệp cô nương “Hừ” một tiếng nghe rất nặng nề.