21 Hồng Cẩm thụp người xuống, vì tay cô ta đang bị Hoàng Thiên Vũ nắm chặt, cho nên thụp người xuống kéo luôn cả Hoàng Thiên Vũ vào trong lùm cây. Hoàng Thiên Vũ trong lòng nôn nóng muốn biết chân tướng nội tình, liền hỏi dồn :- Nói nhanh, hung thủ đầu thú Võ minh là nhân vật nào chứ?Hồng Cẩm lắc đầu nói :- Thực ra tin tức này do Quách đại hiệp cung cấp, nói là trước mắt thân thế của người ra đầu thú chẳng những được giữ bí mật mà còn được bảo vệ nghiêm ngặt, cho nên tôi cũng chỉ biết được bấy nhiêu mà thôi!Hoàng Thiên Vũ giờ mới buông tay Hồng Cẩm ra, trong miệng lẩm nhẩm :- Điều này có thực sao? Hung thủ gây bao huyết án tày trời thế này, lại dám ra đầu thú ư? Làm thế khác gì hai tay bưng đầu dâng cho người khác?Hồng Cẩm nói :- Về điểm này thì Quách đại hiệp có cho biết rõ.
22 Hoàng Thiên Vũ đứng trước Vĩnh An khách điếm chờ Hồng Cẩm. Lúc đó trời chưa sáng hẳn nên trên phố chỉ lẻ tẻ vài khách bộ hành, dáng vẫn còn ngái ngủ. Phương đông ánh lên ngũ sắc trông rất mỹ lệ.
23 Thực ra chàng cũng biết sơ qua về nghề y, nhưng việc chữa thương xem mạch thì còn được, còn quái bệnh này thì biết làm thế nào?Bất đắc dĩ, chàng đành nói hàm hồ cho qua chuyện :- Để tại hạ cố thử xem.
24 Hoàng Thiên Vũ trầm ngâm một lúc rồi chợt nói :- Hồng Cẩm, huynh nghĩ ra một kế hoạch. . . Hồng Cẩm hỏi ngay :- Kế hoạch thế nào?- Ôm cây đợi thỏ. Bây giờ đã có thể xác định đến bảy tám phần Dịch Trường Phong là hung thủ.
25 Những dòng suối từ ba phía núi chảy xuống thung lũng hợp lại thành một cái đầm lớn. Nơi suối đổ xuống, nước réo ầm ầm nhưng khi hòa vào mặt đầm, nó trở nên yên ản hiền hòa như con ngựa bất kham thuần phục dưới tay kỵ sĩ lão luyện.
26 Quái nhân đến cách Hồ Điệp cô nương hai trượng thì dừng lại, từ hai lỗ hở của chiếc khăn che kín mặt phát ra hao đạo mục quang sắc lạnh, hung ác chiếu vào mặt Hồ Điệp cô nương.
27 Hoàng Thiên Vũ ngẫm nghĩ hồi lâu, thấy Hồ Điệp cô nương nói vậy chẳng phải không có lý. Nếu quả đúng như vậy thì thật đáng sợ. Vì sao nhiều người kết thành một thế lực lớn để đối phó với chàng bằng thủ đoạn ác độc đến thế?Theo lão nhân giả mạo Thiên Huyền công tử và Dịch Trường Phong vừa tiết lộ thì giữa song phương có thâm cừu đại hận, nhưng trong ký ưc, chàng nhớ chưa làm gì để gây thù chuốc oán với người khác.
28 Hoàng Thiên Vũ nhớ lại mình đã từng bị lão quái nhân đó làm mê thất thần trí, trong lòng giận sôi lên. Tuy vậy chàng vẫn nén lòng ngồi nép mình lắng nghe.
29 Đang ngủ, Hoàng Thiên Vũ chợt có cảm giác bị ai đó lay nhẹ, liền giật mình choàng tỉnh dậy. Đèn vẫn sáng. Đứng bên hàng ghế chàng sắp lại để nằm là Hồ Điệp cô nương, y phục chỉnh tề.
30 Ánh nến chiếu lên những đồ vật khá sang trọng trong căn phòng như màn gấm, ghế da, bàn tủ bằng gỗ đàn hương bóng loáng, những chậu hoa khoe sắc bày trên bệ cửa và phảng phất mùi nước hoa, giống như phòng khuê nữ.
31 Lam Thạch Sinh nằm đè lên đống gỗ, sợ hãi nhìn mũi kiếm chực đâm vào tim mình, run giọng hỏi :- Ngươi. . . ngươi thực động thủ sao?Hoàng Thiên Vũ bình thản đáp :- Đương nhiên là không giả!Lam Thạch Sinh mặt đỏ bừng, rít lên :- Thật không ngờ.
32 Dịch Trường Phong đi thẳng tới Hoàng Thiên Vũ. Không thể sai được, chính là Dịch Trường Phong bằng xương bằng thịt, tuy trời tối nhưng nhờ có ánh sao, chỉ cách có mấy bước nên còn nhìn rõ được người.
33 Nghe Hồ Điệp cô nương nói thế, nét mặt Đồ Tú Phong dịu lại dần. Lão im lặng không nói gì, hết nhìn Quách Trung lại nhìn Hoàng Thiên Vũ. Đồ Sĩ Hào hỏi :- Nhưng làm sao Quách đường chủ bị khống chế lại xông tới đây liều mạng đấu với Kình Thiên Kiếm?Hồ Điệp cô nương đáp :- Chúng đã dùng độc dược làm mê thất thần trí ông ta, sau đó hóa trang thành Dịch Trường Phong, bởi vì tên này và Kình Thiên Kiếm diện mạo rất giống nhau.
34 Cừu nhân đã ở ngay trước mắt, Hoàng Thiên Vũ đời nào chịu bỏ qua, chàng cũng liền tung người xuyên mái nhà lao theo, miệng quát lớn :- Lão tặc, ngươi chạy đi đâu?Trước lều là một vùng lau sậy um tùm cao quá đầu người tiếp liền nhau như biển, chỉ nháy mắt Bạch phát lão nhân đã lao vào đó mất hút.
35 Lời cung khai của Tam Tuyệt đạo nhân khiến cả ba thiếu nữ cùng kinh ngạc đứng ngây ra. Theo lời kể của tất cả các nhân chứng có mặt tại Tường An khách điếm hôm đó thì hung thủ đã tẩu thoát trước đó, chỉ có một mình Giang Tứ Châu đến kịp bắt gặp và nhận ra hung thủ là Kình Thiên Kiếm, chính vì thế mà hắn bị giết để diệt khẩu.
36 Nguyên là hán tử bịt mặt thấy Vũ Văn Tần bị một vết thương chí mạng, đứng sững ra một lúc, khi thấy ba thiếu nữ tới, lợi dụng lúc mọi người không để ý liền lao mình cắm đầu bỏ chạy.