1 Có rất nhiều người xa lạ thường xuyên gửi thư cho ta. Trên thế giới người có hứng thú với những chuyện quái dị và kỳ lạ ngày càng nhiều cho nên nội dung thư của họ gửi cho ta toàn là nói về những việc lạ mà họ gặp phải, ngay cả khoa học cũng không thể giải thích.
2 Ta nắm tóc hắn, trong lòng lấy làm ngạc nhiên không thôi. Còn Cổ Ngọc Trân thì trên mặt đã hiện ra vẻ rất tức giận. Nhìn vào bộ mặt đang tức giận của hắn thì ta lại chú ý thêm một vấn đề khác, đó là Cổ Ngọc Trân xem ra đã trẻ hơn so với tuổi của hắn.
3 Giọng nói kia lại vang lên: "Nếu anh sẵn sàng hợp tác thì tất cả đều không thành vấn đề, nếu như không thì anh sẽ bị chúng tôi phóng ra khỏi đây và sẽ trở thành một cái thây ma vĩnh viễn trôi trong vũ trụ, hy vọng đồng loại của anh một ngày nào đó có thể tìm thấy thi thể của anh”Giọng nói lạnh như băng khiến kẻ khác nghe được mà rùng mình, ta cũng không đáp lời, chỉ là “hừ” một tiếng, trong lòng cảm thấy kỳ rất kỳ lạ: bọn họ muốn hỏi ta chuyện gì đây? Ta có cái gì có thể cung cấp cho người ngòai hành tinh như họ? Chẳng lẽ là có thi thể của đồng loại họ bị lạc tại địa cầu và muốn nhờ ta đi tìm lại?Trong đầu ta dòng suy nghĩ hết sức rối loạn, và giọng nói kia lại phát ra: "Hãy đem công thức chế tạo "nguyên tố kháng suy lão" giao cho chúng tôi!"Thú thật ta không cách nào tưởng tượng ra được chuyện chúng yêu cầu là như thế, đây là chuyện gì đây trời? Chúng đưa ra một yêu cầu mà căn bản không hề tồn tại.
4 Người đứng trước mặt ta là Cổ Ngọc Trân sao?Ta và hắn chia tay, thời gian bất quá chỉ hơn một tháng nhưng hắn bây giờ nhìn thì đã trẻ ra hơn rất nhìêu, bất luận nhìn thế nào thì cũng chẳng hề giống một ông già bảy mươi tuổi.
5 Tuy nhiên Hồ Sĩ dường như có máy quét ý nghĩ nhìn thấu ý đồ của ta vậy, trên mặt vẫn giữ vẻ cười lạnh lùng nguyên thủy. Thấy hắn như thế, mặc dù vẻ bề ngoài của ta cố làm ra vẻ như không có chuyện gì nhưng trong lòng thì lại nhịn không được âm thầm mắng chửi hắn.
6 Lúc này ta đã quan sát Cổ Ngọc Trân hơn nửa tiếng. Đột nhiên hắn chậm rãi thở ra một hơi, dung nhan trên mặt dường như có thay đổi, chẳng hề còn một chút nếp nhăn nào.
7 Bàn tay Cổ Ngọc Trân nắm chặt hai miếng ngọc giản, ta nhìn hắn liền biết trong lòng hắn đang hy vọng ta biến mất ngay lập tức, dù sao đi nữa thì hắn cũng đã đáp ứng là sẽ đến tìm ta nên ta nói: "Ông muốn đế Hồ Sĩ dễ dàng tìm được ông hả, nếu mà chết thì chuyện gì cũng hết đấy”Cổ Ngọc Trân giật mình "a" một tiếng: "Hắn muốn tìm tôi chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng đâu, tôi nghĩ chỉ cần tôi đưa chi phiếu cho anh thì hắn sẽ đến tìm anh thôi”Ta đáp: "Vậy cũng đựơc.
8 Ta không thể làm gì khác hơn là đáp: "Thật xin lỗi, tôi già rồi. "Khi mở được cửa, ta để hắn vào trước rồi bước theo, không đợi hắn ngồi xuống, ta liền lên tiếng: "Mau, hãy mau nói cho tôi biết thời gian vừa qua xảy ra chuyện gì, hãy mau kể từ đầu tới đuôi cho tôi nghe, à không, nói đơn giản những phần trọng yếu thôi, ôi, thôi vậy, hãy nói về hai miếng ngọc trước vậy…"Cổ Ngọc Trân đảo mắt nhìn ta, vẻ mặt vẫn giống như trước kia, hắn nói: "Nếu anh mà không dừng lại thì sao tôi kể được” Ta vội đáp: "Được, được, tôi không nói nữa, ông kể đi"Cổ Ngọc Trân hít sâu một hơi rồi thở dài một hơi.
9 Ta cứ một mực miên man suy nghĩ, Cổ Ngọc Trân thì lại cứ thở dài liên tục, ta nhìn thấy hắn cũng rất phiền nên nói: "Thật chưa từng thấy qua một thần tiên nào như ông”Cổ Ngọc Trân hỏi lại: "Bộ trước kia anh đã gặp qua thần tiên rồi à?"Ta nói: "Chưa từng thấy qua nhưng cũng xem qua một số ghi chép, như Đông Phương Sóc trộm ăn đào tiên ba ngàn năm của Vương Mẫu Nương Nương, rất là tự tại thích gì làm đó; còn Lữ Động Tân ba lần hí Bạch Mẫu Đơn, cũng là quá phong lưu, ai mà giống như ông suốt ngày mặt mày ủ rũ, thở dài liên tục thế?”Cổ Ngọc Trân trở nên vui vẻ: "Anh xem, bây giờ anh đã không còn phủ nhận trên đời không có thần tiên nữa rồi kìa.
10 Ta đến gần, nhìn vào nơi ngón tay của hắn chỉ, khối đá hoàn toàn là một khối hoàn chỉnh, tuy có hơi chút lồi lên nhưng lại liền nhau không có dấu tỳ vết gì.
11 Dưới ánh sáng của ban ngày, ta cố gắng quan sát cẩn thận với hy vọng có thể tìm được dấu vết của hai miếng ngọc. Nếu không phải là ta đã từng thấy qua hai miếng ngọc kia và đối với hình ảnh của chúng có ấn tượng khắc sâu thì tuyệt đối ta không có biện pháp tìm ra chúng.
12 Người từ phía sau tấm bình phong đá bước ra chính là Cổ Ngọc Trân. Hắn cũng không còn trẻ lại nữa cho nên vừa nhìn ta có thể nhận ra là hắn. Tuy nhiên chuyện làm cho ta cảm thấy kinh ngạc cũng không phải là hắn mặc quần áo hết sức quái dị - đó là một loại quần áo thời cổ đại, trên thực tế bây giờ chẳng ai ăn mặc như hắn cả.
13 Còn có một chút chuyện muốn nói rõ nên ta bổ sung ở đây. Thứ nhất, ta và Bạch Tố đã thảo luận qua, nếu có một ngày những “thần tiên” có siêu năng lực kia đột nhiên thay đổi ý nghĩ và xuất thế, tích cực tham gia chuyện của nhân gian thì tình hình sẽ thế nào đây? Nếu thế gian này có một nhóm siêu nhân như vậy thì nó có thái bình không?Kết quả là chúng ta nhất trí cho rằng không thể.