1 Thay lời tựa: Nhật Bản có rất nhiều truyện SAMURAI rất hay, rất nổi tiếng được Tây Phương mượn ý viết ra nhiều tiểu thuyết cũng như tạo dựng nên nhiều bộ phim lừng danh bất hủ trên thế giới.
2 Sau khi giới thiệu Sơn Bản Nhất Lang cùng mọi người xong, Sơn Điền Anh Minh kể lại biến cố hôm trước, nhờ chàng cứu mạng cho mình và vợ con ra sao cho tất cả gia nhân cùng các vệ sĩ nghe.
3 Hai tuần trôi qua. Thời gian hai tuần thật ngắn ngủi nhưng đem lại cho Sơn Bản Nhất Lang không biết bao nhiêu là niềm vui, làm chàng cảm thấy tâm được bình an vô cùng.
4 Sơn Điền Anh Minh chủ tọa buổi họp, cầm lá thư viết bằng lụa, kẹp giữa hai thanh trúc quăng xuống bàn, nghiêm nghị nói :- Như tất cả đã biết, tôi vừa nhận tối hậu thư của Điền Trung Tấn bắt buộc tôi phải giao sơn trang cho hắn trong vòng ba ngày, không thì hắn sẽ tấn công hủy diệt sơn trang cũng như giết sạch không chừa một ai.
5 Gã thích khách trông tướng chẳng khác nào một tên thổ phỉ ăn mặc theo kiểu võ sĩ đạo, một tay dùng “Cầm Nã Thủ” bấu chặt lấy vai Hải Đẩu, còn tay kia nắm chặt cổ tay cầm kiếm của thằng bé.
6 Thật là một trận chiến tàn khốc! Long Thành chỉ trong giây phút đã biến thành “Huyết Hải” [1]. Mặc dù ít quân hơn, phe Sơn Điền gia trang dưới sự lãnh đạo của Đức Xuyên Thắng và Lâm Cát Lang chiến đấu rất hăng hái, chống trả mãnh liệt với một lực lượng đông gấp đôi dưới sự lãnh đạo của Kim Tử Tân (Kaneko Arata), một cánh tay, cộng sự viên đắc lực của Điền Trung Tấn.
7 Sơn Bản Nhất Lang đi đi lại lại trong vườn lê, mắt nhìn tứ phía, tai để ý lắng nghe từng tiếng động nhỏ. Nghe tiếng lá xào xạc, chàng liền cất tiếng gọi :- Đã đến đây thì mời ra thôi!Một tràng cười lanh lảnh nổi lên ngay sau đó, kèm theo một giọng nói thật thanh :- Sơn Bản Nhất Lang lúc nào cũng vẫn là Sơn Bản Nhất Lang!Lời nói vừa chấm dứt, một bóng đen từ sau một bụi cây phi thân “vèo” một cái, đáp xuống, đứng trước mặt Sơn Bản Nhất Lang vài thước.
8 Sơn Bản Nhất Lang vào thị trấn gửi ngựa xong xuôi liền từ từ đi bộ tìm quán ăn Dân Tử theo bản đồ. Đây là kinh nghiệm giang hồ nhiều năm từng trải của chàng, vừa để dò xét địa thế chỗ hẹn mà tính đường tiến thủ, và cũng vừa để ngăn ngừa khỏi bị đánh lén.
9 Sơn Bản Nhất Lang dừng lại nghỉ chân tại một quán trà dọc đường trước khi đến nơi hẹn. Chàng gọi một ly thanh trà [1] giải khát, ngồi nhâm nhi, nghỉ ngơi.
10 Sơn Điền Anh Minh, Đức Xuyên Thắng và Lâm Cát Lang cùng mười mấy võ sĩ đạo vừa tới phủ Cao Kiều Quang thì thấy Sơn Bản Nhất Lang đã chờ sẵn từ lúc nào.
11 Từ lúc rời phủ Cao Kiều Quang trở về, Sơn Điền Anh Minh luôn đề cao cảnh giác, gia tăng việc canh gác sơn trang cẩn mật tối đa, có thể nói là tới mức “báo động”, thi hành triệt để phương pháp “nội bất xuất, ngoại bất nhập”.
12 Sơn Điền Anh Minh uất ức nhìn Mộc Thôn Thanh, giọng như nấc lên :- Mộc Thôn Thanh huynh đệ, tại sao?Mộc Thôn Thanh cười mỉm, thản nhiên đáp :- Xin lỗi Trang chủ.
13 Phúc Điền Chiếu Phu xông tới tấn công tới tấp, Đức Xuyên Thắng cũng đỡ gạt, phản công dữ dội. Sơn Bản Nhất Lang thầm kêu khổ chưa biết phải làm gì. Sơn Điền Anh Minh mấy lần lên tiếng yêu cầu hai cao thủ ngừng tay nhưng hai người đánh nhau đang hăng nên làm như chẳng nghe thấy.
14 Sơn Điền Anh Minh lắc đầu, nói :- Mộc Thôn Thanh quả nhiên nói không sai lời chút nào. Nghĩa đệ của ta quả đã trúng kịch độc!Lâm Cát Lang đưa tay sờ lên mũi Sơn Bản Nhất Lang, sau đó để tay lên lồng ngực chàng khám nghiệm nhịp tim đập.
15 Sơn Điền Anh Minh lộ vẻ không đồng ý, nghiêm trang nói :- Đức Xuyên Thắng! Tài nghệ huynh tuy vượt bực, trội hơn mọi người, và quả thật có trội hơn Lâm Cát Lang chút đỉnh.
16 Đức Xuyên Thắng cùng Thượng Địa Hùng Đại chạy vội vào bên trong sảnh đường báo tin khẩn cấp cho Sơn Điền Anh Minh cùng tất cả mọi người. Sơn Điền Anh Minh hết sức lo lắng nhưng cố điềm tĩnh, nói :- Đến nước này thì chúng ta chỉ còn cách là một mất một còn với chúng thôi!Quay qua Thượng Địa Hùng Đại, Sơn Điền Anh Minh hỏi :- Quân số của chúng nhắm phỏng chừng bao nhiêu?Thượng Địa Hùng Đại đáp :- Bao nhiêu thật khó mà biết được, nhưng điều tôi chắc chắn là chúng đông hơn phe ta rất nhiều.
17 Sơn Điền Anh Minh sắc mặt buồn rầu, nhìn mặt từng người một rồi mới lên tiếng :- Bao năm qua, Sơn Điền Anh Minh được tất cả mọi người trong sơn trang quá thương, hết lòng phò trợ.
18 Sơn Bản Nhất Lang giục ngựa phi nước đại nên chỉ vài canh giờ đã đến gần địa phận của Điền Trung Tấn. Thấy cũng còn sớm, chàng dừng chân cho ngựa nghỉ dưỡng sức, vào quán nhỏ bên đường tìm chút đồ ăn lót lòng cũng như uống ly trà giải khát.
19 Sơn Bản Nhất Lang chẳng chút khiếp sợ, mà cũng chẳng cần vội vàng. Chàng đưa tay với ra sau lưng từ từ khẽ tuốt kiếm, nắm chặt trong tay, đưa mắt nhìn thẳng mặt Điền Trung Tấn, khinh khi nói :- Ngươi thật không xứng đáng là một võ sĩ đạo nữa, nói gì đến lãnh chúa.
20 Kiều Bản Dũng liền đứng phắt dậy, từ từ tiến ra. Điền Trung Tấn nghe tim mình đập thình thịch, khẽ lui ra sau vài bước, đứng sau mấy tên võ sĩ đạo. Kiều Bản Dũng từ từ tuốt gươm khỏi vỏ, nói :- Hôm nay dù thắng hay bại, sống hay chết thì bình sinh Kiều Bản Dũng này đã được mãn nguyện trong lòng.