1 Dương Châu phồn hoa đông đảo đủ mọi hạng người từ quan quyền, thương buôn đến các nho sinh thanh nhã, vì là nơi phồn hoa phú quý nên Dương Châu cũng hấp dẫn nhiều gái đẹp danh kỹ tìm tới.
2 - Con mẹ nói, hôm nay là ngày gì mà chia liên tiếp bốn lần chưa được tới ba điểm. Con mẹ nó, chẳng lẽ là. . . Tuy chửi mắng huyên thuyên như vậy, nhưng hắn vẫn chia bài.
3 - Khoan đã, nơi đây toàn là bọn đại lão gia, đại công tử nhiều tiền, còn ta chẳng có đồng nào trong người. Tại sao ta không bảo chúng cho ta chút ít. .
4 - Đừng nói nữa, vì chẳng có ích gì. Chúng ta chưa biết rõ nội tình ra sao, chúng ta còn có chuyện cần của chúng ta, hà tất phải hao tổn thần trí vì việc người khác?- Cháu không muốn làm Sương di xúc động, cháu chỉ nhận ra trong câu chuyện này ắt phải có ẩn tình gì rất lớn.
5 - Hay lắm, mời tiểu ca ngồi vui, bọn Hứa mỗ xin cáo từ. Thiếu niên áo đen đáp một câu khiêm tốn rồi ngồi xuống. Gã áo trắng quay lại Đồng Thiên Giáp:- Thiên Giáp, hãy mời nhị gia, chúng ta trở về! Đồng Thiên Giáp cung kính vâng lời, bước tới khuyên thư sinh điên Văn Nhân Mỹ quay về.
6 - Chúng ta hãy đến tảng đá dưới bóng cây kia ngồi nói chuyện. Người áo trắng hân hoan gật đầu. Nơi lão nhân áo xanh chỉ là một tảng đá bằng phẳng sạch sẽ nằm dưới gốc một cây tùng.
7 - Tướng công cần dùng những gì? Khách áo trắng ấy mỉm cười:- Chỉ cần một bình rượu Thiệu Hưng và hai cái ly bạc, nhưng nhớ là rượu phải nóng đó. . . Người này đúng là kỳ quái, bây giờ đâu phải là tháng chạp mà cần hâm rượu cho nóng? Nhưng khách có tiền là lệnh tối cao, đừng nói cần rượu nóng, cần bất cứ gì ở đây cũng có thể chiều được hết, tiểu nhị vâng một tiếng định chạy vào.
8 - Biết chứ, biết chứ, việc ấy khắp thiên hạ ai mà không biết, lúc ấy tân khách quá đông, chỉ cần một người loan truyền một câu lập tức đã truyền ra khắp thiên hạ.
9 Một lúc sau, để lại bàn một đỉnh tiền, y xuống lầu. Ra khỏi Dương Châu Đệ Nhất Lâu vào lúc trời đã tối, y thuận theo con đường lớn đi một lúc lâu, lại rẽ qua một con đường nhỏ hơn để vào một dãy phố nhỏ.
10 - Sau khi kính cô nương ly rượu này, tại hạ có một việc xin thỉnh giáo. Y vốn định tâm tránh né, nào ngờ Mạnh Lan Quân cười nhạt:- Tướng công, tiện thiếp không dám đem tấm thân phong trần trao gởi cho ai, hà tất tướng công phải mỉa mai thế!Miệng tuy nói vậy nhưng nàng vẫn nâng chén rượu.
11 - Cả gan, thật cả gan! Năm chỉ công y duỗi ra kéo mạnh, choang mấy tiếng, mũi trường kiếm đâm tới cổ tay y lập tức bị kình lực chỉ phong y đánh bật về một bên.
12 Sớm hôm ấy có một lão tiên sinh xưng là Trại Hòa Đà vào uống trà. Lão ba hoa về tài năng y trị như Hoa Đà tái thế của lão, miệng lão đã hại thân, trong quán trà lúc ấy có sẵn thủ hạ của Trác phủ, tên thủ hạ này ngây thơ thật thà vội quay về Trác phủ phi báo với tổng quản Đồng Thiên Giáp biệt hiệu Chấn Thiên Thủ.
13 - Vâng, đúng hai lưỡi, nếu không tin thì cứ há miệng đưa lưỡi ra thì biết. Văn Nhân Mỹ đang định há miệng đột nhiên lại lắc đầu cười hăng hắc:- Lão thật là điêu ngoa, chút xíu nữa ta bị lão lừa rồi, ta mà há miệng ra thì lão sẽ làm gì được ta? Không được, không được.
14 - Tại hạ xin nguyện ý dâng tặng cái đầu của mình, giả như phương dược các hạ không linh nghiệm thì sao?- Cái ấy. . . Trại Hoa Đà biến sắc rồi cố lấy lại bình tĩnh: Cái ấy.
15 Trác mỗ kết giao đều là người trong giới võ lâm, vả chăng, chỉ cần thông bát y thuật có khả năng chữa trị bệnh của tệ hữu, Trác mỗ cũng chẳng kể gì đến bất cứ nhân vật giới nào.
16 - Quên nữa, Hứa huynh, vị Trại Hoa Đà tạm ngụ ở đâu? Hứa Thường Lạc đưa tay chỉ ra ngọn núi phía sau:- Ở gian phòng giữa phía nam kia kìa, tiên sinh ấy chỉ tạm ngụ một đêm, sáng mai e rằng tiên sinh ấy đã chuyển sang gian nhà tranh bên bờ vực để chữa bệnh cho nhị gia.
17 - Địa vị của các hạ ra sao?- Ta mà đáng gì? Kém cô nương đó xa lắm. - Thế các hạ là. . . - Chỉ là một Lam Y Đường chủ- Xin lỗi, chức vị ấy cũng đâu quá thấp.
18 - Rất đơn giản, vì ta hiểu rõ chỉ có ngươi là người duy nhất đủ tài năng chữa khỏi bệnh cho Văn Nhân Mỹ. - Sao ngươi biết? Nghe ai nói phải không?- Cần gì phải nghe ai nói? Tự ta cũng nhận ra được, còn nữa ta cũng giống ngươi, biết tất cả động tĩnh trong Trác phủ, ngươi chớ hòng lừa dối ta.
19 - Môn đại hiệp, thứ cho Trác mỗ lỡ lời. . . - Đó là việc thường, ai cũng lấy làm tiếc. . . Trác Không Quần chau mày trầm ngâm:- Thực lạ quá, Trác mỗ khổ tâm tra tìm lâu năm chưa hề ra một động tĩnh nào, vì sao sau nhiều năm.
20 - Hay lắm. Lý là như thế, nhưng nói thế là Thần quân không tin Môn Nhân Kiệt?- Vì an toàn của Văn Nhân nhị đệ, trừ tự thân Trác mỗ và Văn Nhân đệ muội ra, dù thuộc hạ thân tín lâu năm Trác mỗ cũng không dễ dàng tin.
Thể loại: Huyền Huyễn, Kiếm Hiệp, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 15