41 - Hắc thị vệ đâu?- Hắc thị vệ đang đợi Bạch thị vệ trong Thanh Bích Các với Giáo chủ. - Đã phân biệt được tên Văn Nhân là giả hay thật chưa?- Bẩm Bạch thị vệ, Giáo chủ đã nhìn qua, tuyệt không phát hiện chỗ nào khả nghi.
42 - Có chuyện ấy sao?- Tại hạ ở trước mắt cô nương đủ để làm bằng chứng. - Các hạ tự nhận là thư sinh điên. - Chẳng lẽ cô nương nhận là không phải? Hoàng Ức Như lắc đầu:- Ta vẫn không dám tin hẳn.
43 - Nếu lão nói thẳng tên người cần tìm có phải dễ hơn không? Hoàng Ức Như lắc đầu:- Không biết vì sao lão không chịu nói, cũng có thể là chính lão cũng không biết.
44 - Đúng vậy. Bây giờ có thể biết hắn đem vật ấy vào động, cô nương hãy nghĩ xem, đó là vật gì? Hoàng Ức Như lắc đầu:- Thật là khó đoán. - Xin để tại hạ liều gan giả thiết, vật mà hắn đem vào động chính là lương thực, cô nương, như vậy có đủ để chứng minh trong động phải có người ở.
45 - Tên trẻ tuổi, chớ làm ta đau đớn vì chuyện cũ. - Lão nhân gia, đời người gặp gỡ vô thường, cần gì cứ phải giữ mãi đau khổ trong lòng? Lão nhân vô danh lắc đầu:- Người có lỗi với ta, ta không cần nhớ, nhưng ta có lỗi với người, ta nào dám quên?- Thế nhưng, lão nhân gia đã đau đớn nhiều năm tới nay mà vẫn chưa gặp người muốn gặp, phải chăng người ấy là vợ con lão nhân gia? Lão nhân gật đầu:- Đúng vậy, tên trẻ tuổi, chính ta chỉ cần gặp con trai ta.
46 - Đúng, người trẻ tuổi ạ, chắc nàng đã biết, chắc nàng oán hận ta phụ bạc nên đau đớn buồn bã bỏ đi. - Từ đó lão nhân gia bèn tìm kiếm hết góc bể chân trời.
47 - Môn đại hiệp, xin mời vào mau. . . Môn Nhân Kiệt nhận ra rất rõ gương mặt không trang điểm của nàng khó giấu được ngấn lệ và cũng khó giấu được hai mắt đỏ au của nàng, y hỏi liền:- Cô nương, có ai xúc phạm cô nương sao? Hoàng Ức Như lắc đầu miễn cưỡng:- Môn đại hiệp, xin mời hãy nói.
48 - Bẩm Giáo chủ, nhị lão đã đến Lê Ngao Tuyết cao giọng:- Mời vào! Tiếp đó từ từ đứng dậy nhìn Môn Nhân Kiệt nói:- Văn Nhân đại hiệp, xin nhớ cứ hỏi thẳng xem họ có nguyện ý hay không? Môn Nhân Kiệt chưa kịp trả lời Hứa Đường Lạc đã bước tới gần, theo sau hắn là nhị lão Tra Minh, Cổ Cối, và cả Lê Mai Lãnh, Tây Môn Sương.
49 - Mộng Thu, ta muốn nàng dẫn Lê Giáo chủ ra ngay, vì Giáo chủ chính là thư thư của ta và nàng! Mai Mộng Thu gật đầu:- Vâng, hãy đợi Lệnh Hồ Kỳ ca ca đến rồi chúng ta sẽ cùng đi đón Giáo chủ một thể! Vừa lúc ấy có tiếng chân vội vã bên ngoài, Lệnh Hồ Kỳ phi thân vào vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn buột miệng:- Quả nhiên là Vân Nhân phu nhân!.
50 - Sau khi các hạ đi rồi hai huynh đệ chúng ta hết sức suy nghĩ, cố nhiên Mai Mộng Thu không muốn chịu chết, nhưng trong Tuyết Cung này có gì cho nàng ta tin cậy? Văn Nhân Mỹ lắc đầu:- Tra lão, tại hạ tin chắc phải có lý do! Tra Minh gật đầu:- Đúng thế, nhưng hai huynh đệ lão nghĩ không ra.