1 Không trung thoáng đãng, từng cơn gió nhẹ thoáng qua. Ánh trăng bạc càng khiến cho phong cảnh nơi thâm cốc trên đảo quanh năm mầy phủ thêm phần lộng lẫy, mặt hồ phản chiếu sắc bạc, xen lẫn tiếng nước vỗ nhè nhẹ, cảnh sắc sơn thủy nơi đây quả thật tuyệt mỹ.
2 Trời sập tối, hai người đã đến Đường Liễu Trấn, tìm đến một quán trọ để trú ngụ qua đêm, sáng sớm mai lại tiếp tục lên đường. Sau bữa ăn tối, Khưu Tuấn Nhân mượn cớ cảm thấy khó chịu, có ý muốn đi dạo một chút ra khỏiquán trọ, rời khỏi Đường Liễu Trấn theo hướng đông mà lướt đi.
3 Phong Tăng đau khổ tột cùng, cũng đành phải nén lại mà kéo Đường Hiểu Văn đang quằn quại dậy, an ủi nói:- Văn nhi yên tâm đi, Phong bá bá sẽ không phủi tay đứng nhìn đâu.
4 Tần Lãm Phong trong lòng bất giác kinh hãi, có người đã đến sau lưng, bản thân mình cũng không phát hiện được, căn cứ vào điểm này mà nói, đây quả là một nhân vật không phải tầm thường, nghĩ đến đây liền quay đầu lại hỏi:- Dám hỏi pháp hiệu của đạo trưởng? Lão đạo nhân ngạc nhiên hỏi:- Đạo gia ta danh chấn cửu chân, người làm sao lại không nhận ra ta? Tần Lãm Phong đáp:- Xin lượng thứ cho tại hạ có mắt không tròng, không nhìn ra tiền bối.
5 Lại nói về Tần Lãm Phong cùng với Thiên Địa Nhị Sát và Tứ đại cao thủ của Loa Sanh Bang, sau khi rời khỏi Lạc Vân Cốc phá vòng vây, phóng liên tục không ngơi nghỉ, chớp mắt mặt trời đã khuất tây, trong bụng cảm thấy đói khát cồn cào rất khó chịu, chân tay rã rời.
6 Lại nói, Tần Lãm Phong miệng ngậm cây lau còn một đầu ló ra khỏi mặt nước để thở, lòng chỉ mong muốn sao có thể đến được giữa sông, lúc đó không cần cây lau thì tự mình cũng có thể lội qua được đến bờ bên kia.
7 Bát Diện Tỳ Hưu nghe đến đây như lửa đổ thêm dầu quát lớn:- Lẽ nào bổn tọa không thể thu phục được ngươi?Nói xong liền vung thanh Tử Kim Chùy ở trong tay lên “vù!” một tiếng, cây binh khí nặng ước khoảng ba mươi cân đổ ập xuống đầu Tần Lãm Phong.
8 Tần Lãm Phong đến khi không nhìn thấy bóng lão mới phóng về hướng đông. Không bao lâu chàng đã đến được Thiên Sư Động. Sau khi vào động, lập tức tọa thiền vận công.
9 Tần Lãm Phong đợi cho Hoàng Y Thiếu Nữ và đám người đó đi khuất, chàng quay người trở vào Thiên Sư Động. Trong lòng nhiều tạp niệm, chàng vừa bước vừa nghĩ:- Coi thần sắc của Hoàng Y Thiếu Nữ bằng mọi giá cũng phải đoạt cho được Đà Long Đảm, nhưng bệnh tình của Đường Hiểu Văn nếu không có nó thì sẽ không thể hồi phục được.
10 Đường Hiểu Văn đáp:- Sư phụ! Phong bá bá và Khưu Tuấn Nhân nhất định sẽ đến, chúng ta cứ chờ một chút. Tần Lãm Phong đưa mắt nhìn khắp Ma Cô Trì một lượt, bất giác nhìn thấy phía sau đống đá xanh bên cạnh Ma Cô Trì, dưới ánh trăng lộ ra một cái bóng, đang muốn chỉ chỗ Lão Hóa Tử xem, chợt nghe tiếng Diệu Thường Đạo Cô:- Vị bằng hữu nào giá lâm, xin hiện thân cho, hà tất phải lấp lấp ló ló như vậy.
11 Đường Hiểu Văn lúc này chớp mắt, hỏi:- Hoàng y tỷ tỷ, tỷ tỷ xem hắn có đến hay không?Hoàng Y Thiếu nữ đáp:- Nhất định sẽ đến, muội cảm thấy chàng rất quan tâm đến tỷ tỷ, còn hơn cả tánh mạng của mình!Đường Hiểu Văn nghe xong trề môi đáp:- Ai mà thèm, hơn nữa Đà Long Đảm là vật mà tỷ tỷ đang cần.
12 Lão Hóa Tử thấy cá đã cắn câu, đưa tay ra sau lưng rút bình hồ lô xuống, ngửa miệng ực một ngụm lớn, rồi lại móc lên lưng, đưa tay áo lên quệt miệng dính đầy rượu:- Hóa tử ta gần đây nghiên cứu được một pho chưởng pháp thần diệu vô biên.
13 Dạ Lan Song Quỷ thấy giọng nói của Tần Lãm Phong đầy vẻ cao ngạo, nộ khí bừng bừng. Đại Quỷ Vu Phương cất giọng cười lạnh lẽo “Khặc khặc” quát:- Xú tiểu quá ngươi chớ có ngạo mạn.
14 Anh hùng khí đoản, nhi nữ tình trường! Tần Lãm Phong nói đến đây khóe mắt cũng rướm lệ!Hoàng Y Thiếu Nữ bị câu nói chứa đầy tình cảm đối với sư muội của chàng làm cảm động, mặt ngọc cúi xuống, nàng khẽ lẩm bẩm:- Đường tỷ tỷ thật là có phước, từ trước tới nay chưa có người nào đối với ta thật tình như vậy.
15 Biết con không ai bằng cha, Thần Long Vương Bành Thế Tuyền đứng cạnh quan sát nãy giờ, sao lại không hiểu được tâm trạng của ái nữ, mỉm cười nói:- Tần thiếu hiệp đã đoạt được Hỏa Linh Chi, những hàm oan trước đó cũng đã tỏ phần nào, lão phu nghĩ không cần phải nóng vội như vậy.
16 Ngân Phát Lão Nhân lúc này lại mở miệng:- Lão phu bị người ta đánh lén, tâm mạch ngũ tạng đảo lộn, tự nghĩ công lực tu luyện trăm năm có lẽ bị chôn vùi ở đây, tánh mạng chỉ kéo dài được đến hoàng hôn tối nay, không ngờ.
17 Mặt trời khuất bóng, ánh trăng đã xuất hiện trên đầu những ngọn cây. Hoàng Y Thiếu Nữ lúc này thi triển khinh công lướt về phía đỉnh núi mà Ngân Phát Lão Nhân đã chỉ.
18 Tần Lãm Phong tay kéo ngọc thủ của Hoàng Y Thiếu Nữ, sau mấy cái lắc mình hai người đã đến một nơi đất trống phía bên trái ngọn núi trước mặt, lập tức dừng thân.
19 Tần Lãm Phong không chút run sợ, vẫn bình thản đưa mắt nhìn lũ người đang tiến đến. Bát Diện Tỳ Hưu thì lộ vẻ âu lo, lão thò tay ra sau lưng rút soạt thanh Tử Kim Chùy, mở miệng quát lớn:- Tên nào là kẻ cầm đầu lũ nghịch đồ Ngũ Âm Giáo các ngươi, mau ra đây nói chuyện! Một bóng người bước lên trước, niên kỷ độ khoảng ngũ tuần, má bên trái giống như người bình thường nhưng má bên phải thì đỏ rực như huyết heo, dung mạo quái đản.
20 Tần Lãm Phong không biết công lực của lão cao đến bực nào, nên không dám sơ suất, cũng vận mười thành công lực, song chưởng đưa ra đón lấy ngọn chưởng đỏ như máu của lão.