1 Kỵ sĩ gò cương ngựa, nhìn bóng mặt trời đã khuất về Tây. Hoàng hôn phủ xuống núi đồi, sương rừng bay lớp lớp trên không, khí lạnh dâng đầy. . . . Kỵ sĩ rùng mình, kéo cao cổ áo, giục ngựa lướt tới.
2 Toàn thể các tráng sĩ Hạnh Hoa Thôn đều được mời đến gian giữa, chổ ở của Tiêu Hà lão hiệp, Lệ Hồng và Hồng Nhi. Mọi người ngạc nhiên không hiểu có chuyện gì hệ trọng mà Tiêu Hà lão hiệp mời đến họp cấp tốc như vậy ? Họ đến nơi thấy Tiêu Hà lão hiệp và Hồng Nhi ngồi bên giường của Lệ Hồng, ai nấy đều có vẻ buồn buồn.
3 Lục Ôn Hầu dẫn toán kỵ sĩ vượt đường đèo, đi sâu vào cánh rừng Phục Lâm. Bọn cận vệ quân hiểu mập mờ là đi vây bắt quân giặc, nhưng chẳng rõ bọn đó là ai ? Cánh rừng Phục Lâm càng vào sâu càng dày bịt, không nhắm phương hướng khó bề trở ra được.
4 Nắng đã tắt trên ngàn cây nội cỏ. Dãy núi Phục Sơn bao trùm vẻ huyền bí thâm u. Hình như đã từ lâu đời lắm, không một ai đặt chân đến chốn này. Đêm về càng làm tăng thêm vẻ bí mật của rừng sâu núi thẳm.
5 Đào Nguyên quán lúc bấy giờ đang tưng bừng náo nhiệt. Tiếng đàn hát, ca xướng hoà lẫn với tiếng cười đùa vang dậy. Bọn Lục Ôn Hầu say rượu mà cũng say tình.
6 Khách Ái Cơ vừa thức giấc, đã nghe con hầu báo cáo:- Bẩm lệnh bà ! Có người lạ đến xin ra mắt. - Ai ? Gặp ta làm gì ?- Bẩm bà con không rõ ! Họ bảo muốn gặp bà để dâng thơ.
7 Lệ Hồng, Hoa Mai và Chu Ngân Ngọc đã hiểu thấu lòng nhau, sau một đêm hàn huyên mọi nỗi. Dù cuộc sống cách biệt, dù tài năng kiếm thuật khác nhau, họ vẫn cùng chung ý chí tiêu diệt quân Hán để phục thù cho những người thân yêu đã chết.
8 Hoa Mai vừa đặt chân đến địa phận núi Phục Sơn thì chạm mặt với cánh quân tuần tiễu của phái Hạnh Hoa ngay. Họ rất ngạc nhiên khi thấy một nữ lang vác một xác người to lớn.
9 Hai người đi một hồi xa rồi Hoa Mai mới hỏi Anh Kiệt:- Vũ huynh ! Từ nãy giờ em vẫn thắc mắc không hiểu anh làm cách nào cho Lục Ôn Hầu oán hận Đỗ Kế mà không trở về nữa⬦ - Không có gì khó ! Anh chỉ tương kế tựu kế mà hành động thôi.
10 Đêm lần về khuya, núi rừng chìm trong bóng tối hãi hùng. Trời chuyển cơn mưa, nên thỉnh thoảng nhiều lằn chớp lóe dài trên không trung gây cảnh huyền bí của chốn rừng sâu núi thẳm.
11 Lục Ôn Hầu mở to đôi mắt nhưng không thấy gì cả. Người bí mật vẫn ôm ngang hông ông rồi chạy thật nhanh. Ông chỉ nghe vù vù và không rõ mình đã vượt qua bao nhiêu dặm đường.
12 Lệ Hồng thơ thẩn theo triền núi nhìn bóng chiểu phủ xuống cánh rừng trước mặt. Bốn bề vắng lặng ! Suốt ngày nay, nàng len lỏi khắp củng nơi để tìm con, nhưng bọn do thám không để lại một dấu vết nào cả.
13 Từ lúc bị Nhất Điền, Nhị Điền bắt về dinh thự Đỗ Kế tới giờ, Anh Kiệt và Hoa Mai bị giam dưới hầm tối, ngày đêm chẳng thấy dạng một ai. Cứ đến giờ ăn uống thì bọn cận vệ của Đỗ Kế thòng một chiếc giỏ mây xuống, trong đó có đủ mọi thứ.
14 Phi Hồng Yến ôm xốc Ngọc Lan lên vai rồi dùng thuật phi hành nhắm Hạnh Hoa Thôn trực chỉ. Nàng hiểu rành mạch đường đi lối về trên đồi Hạnh Hoa nên không sợ lầm đường lạc lối⬦ Trên con đường dẫn lên đồi Hạnh Hoa, một đoàn kỵ sĩ đang hùng hổ chạy lên.
15 Lệ Hồng, Vũ Anh Kiệt, Tiểu Lý Bá, Hoa Mai đưa các tráng sĩ Hạnh Hoa Thôn về đến núi Hạc Sơn thì tích cực ngày đêm lo việc phòng thủ. Tiểu Lý Bá xem qua địa thế hiểm trở của Hạc Sơn với những hầm hố, dốc đá, rừng già, liền bảo Anh Kiệt:- Dùng núi Hạc Sơn làm nơi ẩn trú lâu dài được đó hiền đệ.
16 Hoa Mai và Phi Hồng Yến đang ngồi bàn bạc dưới hầm trong khu nhà của hiệp sĩ Vủ Anh Tùng khi xưa, bỗng Chu Ngân Ngọc bước vào. Nhìn vẻ mặt lo âu của nàng, Hoa Mai liền hỏi:- Có chuyện gì vậy cô nương ?Chu Ngân Ngọc đáp ngay:- Sao em Mộng Xuân đi mãi không thấy về !- Em ấy đi đâu ?- Dạ vào dinh Lục Ôn Hầu để giết tên phó tướng hộ dinh.
17 Mạc Tuyết Lan gạt Ngọc Lan và bọn cận vệ xuống hết dưới địa đạo rồi, liền thi hành ngay kế hoạch đã định. Nàng không quên lấp con đường phía sau lưng mình để Ngọc Lan và bọn cận vệ quân không theo được.
18 Một giọng nói sang sảng từ đâu cất lên:- Như vậy chưa đủ đâu các con Tài nghệ của bọn đạo sĩ Thất gia trang không ai đương cự nỗi đâu !Mọi người sửng sốt nhìn lại rồi cùng buộc miệng kêu lên:- Trời Liêu bá phụ.
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn
Số chương: 50