1 Để đáp lời nam nhân đang buông lỏng dây cương cho đôi tuấn mã đi song hành, nữ nhân ngồi trên lưng tuấn mã đi bên cạnh chợt buông tiếng thở dài :- Thiếp nào dám trách tướng công nuông chiều Tiểu Cát Tử.
2 Cảnh thương tâm chợt đập vào mắt họ, Điền Tú Tú với diện mạo xanh xao nhợt nhạt đang ngồi im lìm như pho tượng bên cạnh hình hài một nữ nhân cũng nhợt nhạt xanh xao không hiểu đã nằm bất động từ lúc nào.
3 Lúc hồi tỉnh, Cát Hiểu Phong thấy chỉ có một mình Điền Tú Tú ở bên cạnh. Nỗi sợ hãi và bàng hoàng một lần nữa xuất hiện, Cát Hiểu Phong ngồi bật dậy thật nhanh :- Thư thư, mọi người đâu cả rồi?Giật mình vì thanh âm của Hiểu Phong vang lên quá bất ngờ, Điền Tú Tú đưa tay ôm ngực như cố đè nén nhịp hô hấp dồn dập chợt đến :- Cát đệ tỉnh rồi ư? Đừng quá hoảng lên như thế.
4 Có vào nơi ẩn ngụ của Điền Tú Tú mọi người mới biết thâm tình của Điền lão nhân dành cho ái thê và ái nữ. Càng danh vọng càng đầy gian nan, thấu triệt điều này và lo có ngày Điền gia bị cường địch vây hãm ắt gây tổn hại cho mẫu tử Tú Tú - là những người có thể chất bạc nhược và không biết võ công - Điền lão nhân đã dày công sắp đặt, cho kiến tạo một mật thất ngay bên trong khuê phòng Điền Tú Tú.
5 Bí đạo vốn hẹp, chỉ đủ cho một người đi thong dong, vậy mà Cát Hiểu Phong vì muốn bảo toàn sinh mạng cho Điền Tú Tú, một nữ nhi chân yếu tay mềm, nên phải vừa ôm nàng vừa đưa nàng cùng đi.
6 - Y phục của công tử vừa cũ kỹ vừa không thể che kín tấm thân đã cao lớn hơn nhiều. Tú Tú nghĩ, có lẽ đã đến lúc chúng ta quay trở lại dương gian chấp nhận cuộc sống gian khổ của một kiếp người.
7 - Thật không hiểu Điền gia và Cát gia đã đắc tội thế nào và với ai. Thật đúng với câu “cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng”. Mối hận này, Cát Hiểu Phong ngươi yên tâm, không thể thiếu phần lão phu.
8 - Huynh đài cho hỏi, muốn đến Nhạn Đãng sơn. . . Người nọ hốt hoảng bước lùi qua một bên, sau đó vừa nhăn mặt vừa lủi thật nhanh vào gian hàng chợt bắt gặp ngay bên cạnh.
9 - Thế nào rồi? Sản nghiệp suốt một đời tích góp sắp bị tiêu hủy. Trần lão đầu quá xót xa nên hốt hoảng, mất hẳn phong độ thuở nào ư?Đang hốt hoảng, lão họ Trần bỗng trợn mắt, kêu the thé như đỉa phải vôi.
10 Tương tự, tuy phải cõng Tuyết Hoa trên lưng nhưng chưa lần nào Hiểu Phong tỏ ra đã quên Tuyết Nghi là người đồng hành. Vì thỉnh thoảng Hiểu Phong vẫn quay lại hỏi Tuyết Nghi có cần nghỉ chân không.
11 - Công lực của y sao đột nhiên tăng tiến thế này? Muội khó tin đây là do Vạn Niên Thạch Linh Chi hay Vạn Niên Xà Thạch Hoa Điểm. Tuyết Nghi lắc đầu cười gượng :- Giữa hai ta, bản lãnh muội đương nhiên cao minh hơn ta.
12 Nhưng riêng lão Trần Thiết Phi vì có nghĩ nên chợt thở dài :- Vậy là không cần ai đưa đường chỉ lối cho tiểu tử nữa. Cứ theo hướng có xuất hiện những thi thể này, không cần nói cũng biết điều tiểu tử đang trên đường tới nơi ẩn giấu bí phổ Quái Đao.
13 Cát Hiểu Phong nhận đoán không sai. Vóc dáng tha thướt với xiêm y tiểu thư kiều diễm đang nhìn đăm đắm vào vùng loạn thạch kia đúng là Điền Tú Tú. Và khi Cát Hiểu Phong cất tiếng gọi, làm cho vị tiểu thư đó vừa nghe đã bất chợt quay đầu lại nhìn, diện mạo đó càng không là ai khác ngoài Điền Tú Tú.
14 Vậy là còn năm nhân vật kia hoàn toàn xa lạ với Hiểu Phong. Tuy vậy, Hiểu Phong tin chắc chín nhân vật này, bản lãnh của họ khi gộp lại ắt lợi hại hơn thập bội so với số đông người, ngoài mấy mươi, lúc nãy đã dùng hỏa trận đối phó với Hiểu Phong.
15 - Bọn ngươi cứ đưa tiểu tử đi trước. Tự ta sẽ lo liệu, rồi cũng đuổi kịp các ngươi. Đi đi. Nhưng, như Hiểu Phong đang thầm nhận định, phương vị của những loạt cười vừa vang lên đã chứng tỏ bọn Huyền Thiên môn ngay khi cố ý gây kinh động đã vây kín chung quanh, cho thấy Tuyết Nghi và Tuyết Hoa nếu muốn đưa Hiểu Phong đi e không dễ.
16 - Dừng lại. hai ngươi là ai? Thậm thì thậm thụt đến đây để làm gì?Cả hai vội dừng lại, nhưng dù sao cũng kịp đưa mắt nhìn qua chỗ khuất, nơi có một lối rẽ bị hàng cây dầy che kín và họ chủ tâm định rẽ vào để tìm Hiểu Phong.
17 Vì thế Hiểu Phong càng lúc càng rúng động khi thấy Bạch Nhân từ từ lấy ra từ dưới một lùm cây dại những vật thật lạ đời. Nào một tấm y phục nếu để nguyên cuộn thì chỉ thấy dấu huyết đã khô chỉ có một chỗ, nhưng được trải rộng ra thì dấu huyết tích đó lại xuất hiện loang lổ khắp nơi.
18 - Nghe lão nhân gia nói ngươi đã rơi vào tay Ma Kiếm, ngươi thoát thân từ bao giờ? Xem thần tình của ngươi hớn hở, phải chăng vì đã có người ngọc cận kề nên mười mấy ngày qua ngươi biệt tăm biệt dạng.
19 Đang trên đường tìm nơi kín đáo, hợp cho Hân Chúc Dung tọa công dưỡng thương, Hiểu Phong bị bất ngờ khi thấy lão Trần Thiết Phi đột ngột xuất hiện. Lão lạnh lùng nhìn Hiểu Phong và Chúc Dung :- Ngươi đã gặp Tuyết Nghi?Hiểu lão muốn ám chỉ một điều gì qua ánh mắt đó, Hiểu Phong nhẹ giọng đáp lại :- Vãn bối đã gặp.
20 Sinh mạng dần dần cũng vãn hồi chỉ sau ba lần cách quãng được Cát Hiểu Phong dùng chân khí theo tâm pháp Tiên Thiên giúp giữ ổn định tâm mạch, lão Trần Thiết Phi với sắc mặt đã khá hơn chợt nêu một nghi vấn mà có lẽ bản thân lão Kiều Duy Hải cũng muốn nêu nhưng chưa có cơ hội mở miệng :- Đã hơn năm ngày trôi qua, về phía A Đại thì không có động tịnh gì, chưa thể đoán ý định của hắn ra sao, phần ngươi thì thế nào? Sao vẫn thấy ngươi dửng dưng, như không thiết gì việc thoát thân?Đúng với tâm trạng hiện có, lão Kiều liền phụ họa :- Đúng đấy tiểu tử.