41 Không bao lâu ba người đã đi được ước khoảng năm mươi dặm, liền định thân đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh. Chỉ thấy trước mặt làm một đầm lầy dày rịt, trong đám rừng thấp thoáng một bóng tòa son bị cành là xum xuê che khuất nên không nhìn kỹ khó lòng thấy được!Tần Lãm Phong quay đầu lại khẽ lên tiếng:- Có thể sư muội đang ở trong đó, tại hạ muốn một mình đi dò xét, hai vị cứ ở đây đợi tại hạ!Chàng dứt lời lắc người định lướt đi! Hoàng Y Thiếu Nữ đưa tay ngăn lại nói:- Phong ca, muội thấy trong rừng có rất nhiều cạm bẫy.
42 Ma Thiên Lãnh vốn là nơi đã từng thiết lập Phụng Vĩ Đường của Ngũ Âm Giáo, cũng chính là nơi Phích Lịch Hải Đường từng ở trước khi rời bỏ Ngũ Âm Giáo, địa hình ở đây nàng rất quen thuộc.
43 Hoàng Y Thiếu Nữ thấy nàng nói ra nơi ẩn náu của Huyền Hư Pháp Sư, trong lòng mừng rỡ, lại thấy Mã Y Sa lanh lợi đáng yêu, nên thò tay vào bọc lấy một miếng hàn ngọc đặt vào tay nàng nói:- Mã Y Sa, đa tạ cô nương, miếng ngọc này xin tặng cô nương làm vật kỷ niệm, nếu có duyên sau này chúng ta sẽ gặp lại.
44 Tần Lãm Phong và Hoàng Y Thiếu Nữ nghe đến đây chợt buồn rầu. Theo Hoàng Y Thiếu Nữ nghĩ, trên một trăm năm công lực, là việc không bao giờ thực hiện được, Tần Lãm Phong tuy đã dùng món kỳ trân dị bảo của võ lâm, cao cường công lực, nhưng làm sao đạt được một trăm năm công lực?Tần Lãm Phong thì cho rằng Ngân Phát Lão Nhân dưới đáy Thần Đăng Nhai đã truyền hết toàn bộ công lực ình, không biết có một trăm năm công lực hay không, cũng không biết nội công của mình có kịp bì Khưu Tuấn Nhân hay không?Nhưng chàng là một nam tử đội trời đạp đất há lại vì chuyện này mà khiếp sợ.
45 Phích Lịch Hải Đường sau khi trút hơi thở cuối cùng, xung quanh bỗng vang lên tiếng khóc thê lương. - Lâm tỷ tỷ, hãy yên nghỉ, Phong đệ ngàn vạn lần xin lỗi tỷ tỷ, xin tỷ tỷ tha thứ cho những ý tưởng hoang đường của đệ.
46 Bóng của lũ Vũ Văn Báo vừa khuất, Tần Lãm Phong vội bước đến chỗ Hoàng Y Thiếu Nữ, chàng đưa mắt nhìn, thấy toàn thân nàng lạnh buốt nhưng không có dấu hiệu trúng độc.
47 Năm người về đến Đồng Gia Bảo cũng vừa đúng canh năm, ai nấy chia nhau về phòng nghỉ ngơi, trời vừa sáng, mọi người đã tựu đông đủ nơi đại sảnh, Tần Lãm Phong lại thuật lại một lần nữa sự việc tối hôm qua, Lão Hóa Tử lên tiếng:- Đến ngày quyết đấu, phát thiệp mời đồng đạo võ lâm đến dự, việc này nên giao cho ai?Bảo chủ Đồng Không đáp:- Xin các hạ yên tâm, việc phát thiệp cứ để lão phu dặn dò thuộc hạ đi làm!- Đa tạ bảo chủ!Tần Lãm Phong đáp lễ xong, lại quay người về phía mọi người nói:- Vãn bối muốn cùng Bành cô nương đến thăm sư muội, sau đó sẽ đến thẳng Sáp Vân Phong, mùng một tháng tám chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đó, xin cáo biệt!Lão Hóa Tử ân cần dặn dò:- Xú Tiểu Tử, Ngũ Âm Giáo chủ võ công đã đạt tới cảnh giới, hôm đó ngươi nên cẩn thận mới được!- Đa tạ sự quan tâm của tiền bối, đến lúc đó vãn bối sẽ cẩn thận hơn!- Hóa tử Thúc Thúc tạm biệt!Hoàng Y Thiếu Nữ dứt lời, liền cùng Tần Lãm Phong rời khỏi Đồng Gia Bảo, nhắm hướng tổng đàn Ngũ Âm Giáo phóng đi!Một ngày trời vừa sáng, nơi Đường Hiểu Văn đang bị giam lỏng đã ở trong tầm mắt, hai người liền gia tăng cước bộ, vượt qua một ngọn núi xuyên qua rừng cây, đến nơi liền đưa mắt nhìn.
48 Lại nói, Hoàng Y Thiếu Nữ ở trong lữ điếm, sau khi tỉnh lại không thấy Tần Lãm Phong. Nàng kiên nhẫn chờ đợi một lúc lâu, vẫn không thấy chàng quay trở lại, trong lòng nóng như lửa đốt, vội vã rời khỏi lữ điếm, nhằm hướng Sáp Vân Phong phóng đi.