1 Gió Bắc đìu hiu , tuyết rơi lả tả. Mặt đất đóng thành băng Một đội Thanh binh tay cầm gươm đao áp giải bảy cổ tù xa tắm mưa gội tuyết nhằm phía Bắc mà tiến đang đi trên đường lớn gần Hải Tân ở Giang Nam.
2 Gặp thời loạn lạc thiếu gì tiểu nhân đắc chí còn bậc quân tử thường bị tai họa. Ngô Chi Vinh tri huyện Quy An , Hồ Châu , trong thời kỳ tại chức là người tham lam tàn ác , trăm họ đều căm giận , sau họ Ngô bị người tố giác , triều đình liền hạ lệnh cất chức hắn.
3 Hai người đưa tay nhau tới tửu lầu cạnh Tây Hồ kêu lấy rượu uống. Chẳng bao lâu Y Hoàng lại say mèm ngã lăn ra. Khi tỉnh rượu thì thấy tên khất cái đã đi đâu mất rồi.
4 Từ đời xưa , thành Dương Châu đã nổi tiếng là một nơi phồn hoa đô hội. Người ta đã có câu :Lưng đeo mười vạn quan tiền. Phen này quyết cưỡi hạc lên miền Dương Châu.
5 Người kia ra chiều vui thú nổi lên tràng cười. . . ha hả :-Hai câu này nghe hay lắm ! Lão gia bôn tẩu giang hồ hai chục năm trời , đã nghe câu "Phúc cùng hưởng , họa cùng chia" có đến trăm ngàn lần mà ít khi gặp được người mà lời nói đi đôi với việc làm.
6 Mao Thập Bát đáp :-Ngô huynh cùng Vương huynh ! Coi hai vị đều có vẽ tráng kiện lắm. Vi Tiểu Bảo trống ngực đánh hơn trống làng. Gã vừa đút nữa chiếc bánh bao vào miệng , quên cả nhai nuốt , ngoãnh đầu nhìn về phía phát ra thanh âm thì thấy trên đường lớn có hai người đang rảo bước đi tới.
7 Mao Thập Bát bị cây nhuyễn tiên quấn mình chặc cứng , cường địch lại ở trước mắt biết là nguy hiểm vô cùng , khó toàn tính mạng. Ðang lúc nguy cấp tựa ngàn cân treo đầu sợi tóc , hắn thấy bột trắng tung bay rồi thanh đao trong tay Sử Tùng rớt xuống , họ Sử lại đưa tay lên dụi mắt.
8 Vi Tiểu Bảo vừa mở miệng chửi rủa , Mao Thập Bát đã lớn tiếng quát :-Câm miệng ngay. Rồi hắn vung roi ngựa quật xuống đầu Tiểu Bảo. Tiểu Bảo nghiêng đầu né tránh nhưng cũng bị quất trúng vai.
9 Mao Thập Bát thấy Tiểu Bảo cho hắn là phải , hả hê cười đáp :-Kể từ ngày ta biết ngươi , đây là lần đầu ta được nghe ngươi nói một câu phải trái. Vi Tiểu Bảo nói :-Còn ta không biết đến bao giờ mới nghe một lời hợp lý của lão ? Mộc vương gia là một vị đại anh hùng , đại hào kiệt , gây nên thành tích trong những trận "Ðồng giác quá giang" , "Hoả tiển xạ tượng" thì ai mà không kính mến ?Mao Thập Bát hỏi lại :-Ðồng giác quá giang và Hỏa tiển xạ tượng nghĩ là làm sao ?Vi Tiểu Bảo vênh mặt lên cười ha hả nói :-Lão đã biết kính ngưỡng Mộc phủ ở Vân Nam , lại không hiễu vì lẽ gì Mộc vương gia thành anh hùng hảo hán ? Lão có biết Mộc vương gia là nhân vật như thế nào của Minh thái tổ không ?Mao Thập Bát đáp ngay :-Mộc vương gia là một vị đại tướng thần dũng , quả cãm của Minh thái tổ thì còn ai không biết nữa ?Vi Tiểu Bảo Cãi :-Vương gia chẳng phải là đại tướng , dễ thường là một tên vô danh tiểu tốt chăng ? Này ! Thái tổ hoàng đế có sáu vị vương gia dưới bệ thì Trung Sơn Vương Từ Ðạt , Khai Bình Vương Thường Ngộ Xuân chắc lão biết rồi , nhưng còn bốn vị nữa là những ai ?Mao Thập Bát nguyên là một tên hào kiệt lổ mãng trên chốn giang hồ , ít đọc sách thì làm sao mà hiễ được li6ch sử khai quốc của triều Minh.
10 Mao Thập Bát hỏi :-Tại sao mũi tên lại có lửa ?Vi Tiểu Bảo cười rộ đáp :-Lão tưởng tên lửa là những mũi tên bắn ra lửa ư ? Sự thật đây không phải là mũi tên bắn ra có lửa mà là một loại pháo bông.
11 Tiểu thái giám tiến lại móc giẻ ở miệng Mao Thập Bát ra. Gã toan đến móc giẻ cho Vi Tiểu Bảo thì Hải công công lên tiếng :- Thằng nhãi con này mồm miệng dơ dáy , hãy để gã đấy lát nữa hãy liệu.
12 Nến tắt hết rồi , trong phòng lại tối đen. Vi Tiểu Bảo nhớ tới xác Tiểu Quế Tử hiện nằm cạnh gã , trong lòng càng run sợ , chỉ mong có cơ hội tẩu thoát khỏi gian phòng.
13 Vi Tiểu Bảo vừa ngồi vào bàn thì một người hỏi :-Tiểu Quế Tử ! Bửa nay ngươi ăn cắp được bao nhiêu tiền đem nướng ?Vi Tiểu Bảo hỏi :-Cái gì mà ăn cắp với không ăn cắp ? Sao nói khó nghe thế ?Gã toan đưa ra những từ ngữ đe tiện để thóa mạ , nhưng gã phát giác giọng lưỡi của mình chưa ăn nhập được với bọn kia.
14 Vi Tiểu Bảo nghĩ tới chuyện Mao Thập Bát trong mình đã bị trọng thương mà vẫn giử lời ước hẹn cùng hai vị cao thủ , lên núi Ðắc Thắng phó ước khiến gã rất khâm phục.
15 Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm trong bụng :-Cặp mắt lão đã đui mù thì mình có diễn lại lão cũng chẳng ngó thấy. Bỗng gã nhớ ra một điều quan trọng , tự hỏi :-Không biết lão này mù thật hay lão giả vờ.
16 Vi Tiểu Bảo luyện cho tới lúc ăn cơm chiều thì thuộc được mười đường Ðại cầm nã thủ. Hải lão công tán dương gã :-Thằng nhỏ này ăn nói lổ mãng , nhưng trí nhớ rất cường kiện.
17 Mỗi người lại lấy một tấm khăn trắng như bông mà lau chùi tủ sách cùng bàn chế sạch bóng như gương. Chúng lau chùi hàng nữa ngày trời mới nghỉ tay. Ôn Hữu Ðạo nói :-Quế huynh đệ ! Ðến bây giờ mà đức Hoàng thượng vẫn chưa ngự giá vào thư phòng chắc là ngài không tới nữa.
18 Từ đó Khang Hy võ công mỗi ngày một tiến , Vi Tiểu Bảo vẫn đấu với nhà vua hàng ngày. Hai người đấu tới đấu lui vẫn ở tình thế tương đương , có khi Vi Tiểu Bảo lại sút kém một chút.
19 Vi Tiểu Bảo nghe Hải lão công hỏi vậy cả mừng đáp :-Công công vui lòng truyền thụ môn võ công thượng thừa cho tiểu tử thì còn gì hay hơn nữa. Công công ơi ! Bản lãnh của công công đã đạt đến trình độ siêu quần mà không chịu thu nạp đồ đệ để truyền thụ tuyệt kỹ há đó chẳng là một điều đáng tiếc ư ?Hải lão công nói :-Ở đời , kẽ thâm hiểm gian trá thì nhiều , còn người thực thà trung hậu lại rất ít.
20 Mười hai tên tiểu thái giám quỳ rạp xuống tâu :-Dĩ nhiên bọn nô tài phải vì Hoàng thượng mà ra sức. Vua Khang Hy mĩm cười phán :-Vậy cứ thế mà làm ! Trẫm muốn khảo sát các ngươi xem tên nào gắng công học tập , tên nào lười biếng.