21 - Tra lão đệ, lão đệ mau chuẩn bị một cái rương lớn đi. Tra Nhị Minh ngạc nhiên hỏi :- Thạch lão nhân gia cần một cái rương lớn, chắc hẳn là để đựng những đồ châu báu phải không?Thạch Mại Sùng lắc đầu cười đỡ lời :- Không phải là đựng những đồ châu báu gì, mà là để đựng hoạt báu.
22 - Thạch tài thần cứ yên tâm, Tư Đồ Ngọc này tuy còn ít tuổi nhưng cũng biết nói rằng một lời nói ra bốn ngựa khó theo, xưa nay tại hạ không bao giờ nuốt lời cả.
23 - Người ấy là ai?Tư Đồ Ngọc đáp :- Là tỷ tỷ. . . Hai chữ “tỷ tỷ” mà chàng vừa nói ra đã khiến cả Mộ Dung Lâm lẫn Miêu Xích Phượng đều giật mình. Tư Đồ Ngọc lớn tiếng cười nói tiếp :- Vị tỷ tỷ ấy của tại hạ, bất cứ về phương diện nào, văn tài, võ học, mưu trí, kiến thức đều cao hơn tại hạ gấp trăm lần.
24 - Chứng minh rằng, ít nhất về phương diện võ công tôi cũng cao hơn chứ không thể nào thua kém người mà các hạ vẫn luôn miệng khen ngợi và sùng bái là Tiêu Lộng Ngọc.
25 - Ngọc cô nương, tại sao cô nương lại cười nhạt như thế?Kiều Ngọc Nga quắc mắt trầm giọng đáp :- Tôi cười là vì một vị thần y như Tư Đồ huynh lòng dạ thực một là từ bi, bởi vì đợi đến ngày mừng chín tháng chín huynh mới giá lâm tới Thiên Ma phủ thì muội phu Trình Di Siêu của tôi đã thành một nắm xương khô dưới mồ rồi.
26 - Chắc tỷ tỷ lại bảo tiểu đệ là thằng ngốc. Tiêu Lộng Ngọc lắc đầu nói :- Thôi Ngọc đệ phải để cho ngu tỷ nói, đừng có nói trước như thế. Tư Đồ Ngọc hỏi :- Ngọc tỷ tỷ, thế tại sao lúc nãy Ngọc tỷ lại bảo tiểu đệ đoán làm gì cho mất công?Tiêu Lộng Ngọc tươi cười đáp :- Ngọc đệ tuy có ngốc thật, nhưng ngốc vì chữ tình thì cũng có phần thông minh.
27 - Người ấy nhất định không phải là sư phụ của tiểu đệ rồi. Tư Đồ Ngọc mắt sáng ngời, cao giọng nói :- Căn cứ vào đâu mà Ngọc tỷ phán xét như vậy?Lộng Ngọc tươi cười đáp :- Một con người đường đường chính chính, danh tiếng vang lừng trong thiên hạ như Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ, thì bao giờ lại có hành vi lén lút, bỉ ổi, đê hèn, tàn độc đến như thế được?Tư Đồ Ngọc đứng thẳng người dậy cung kính vái chào Lộng Ngọc một vái.
28 - Ngọc đệ định phạt ta bằng cách nào? Phải chăng định bắt ta làm bà mai để. . . Tiêu Lộng Ngọc chưa dứt lời thì ở ngoài cửa Ngọc Long cốc vọng lại những tiếng “ầm ầm”.
29 - Nếu tỷ tỷ thấy lời của tiểu đệ nói không phải là không có lý. . . Mới nói tới đây Tiêu Lộng Ngọc đã xua tay bảo im. Tư Đồ Ngọc biết nàng đã phát hiện ra điều gì, cho nên chàng im bặt, không nói năng gì nữa, nghiêng tai lắng nghe.
30 - Sư phụ của vãn bối rất ít người biết vậy để cho vị Ngọc huynh đệ này của vãn bối nêu tên tuổi sư phục cho lão nhân gia biết. Nói xong, nàng đưa mắt nháy Tư Đồ Ngọc, có ý bảo chàng không việc gì mà phải giấu giếm, cứ nói thật ra.
31 - Ngọc Kiều Nga đối với tỷ tỷ có cảm tình rất tốt, tỷ tỷ cũng không để ý, nhưng nếu Ngọc Kiều Oa mà có tình cảm tốt với ta thì tỷ tỷ cầu cũng không được.
32 - “Ngọc đệ sao cứ thừ người ra như thế, không mau sửa lại ngay đi. Hay là thấy Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa chung tình với tỷ tỷ mà ghen hay sao thế?”Tư Đồ Ngọc vừa bực mình vừa buồn cười, cũng “Nghĩ ngữ truyền âm” đáp :- “Tiểu đệ không phải là người hay ghen bậy bạ, tỷ tỷ chỉ biết trách người mà không tự trách mình”.
33 - Tư Đồ huynh với đệ không phải học cùng một thầy, nhưng Địa Linh Thần Y Thái Thúc tiền bối đều có quen biết sư phụ hai chúng ta thì cũng như là sư thúc của huynh.
34 Tư Đồ Ngọc nhác thấy đã hiểu ngay là Ngọc Kiều Nga đã phát động xuân tình muốn giở cái trò phong lưu ra tấn công mình đây chăng?Chàng nghĩ thầm:“Nếu Ngọc Kiều Nga không có cái ý phong lưu ám muội đó thì đối với việc ngoạn cảnh là tất phải giấu người, đến nỗi phải đuổi bọn thị nữ khiêng kiệu đi trước tới ngoài mười dặm mà đón đợi?”Trong lòng Tư Đồ Ngọc đã có ý phòng bị, thầm tính toán đã phải dùng thủ đoạn nào để xử trí với vị Thiên Ma Yêu Nữ này?Trong lòng Tư Đồ Ngọc liền nảy ra cái ý hạ độc thủ, giết phăng Ngọc Kiều Nga đi.
35 Đoàn Thiên Hùng liền cảm thấy chưởng ảnh của đối phương mù mịt biến hóa đột nhiên nhanh chóng, áp lực tăng thêm. Chàng ta chẳng dám chậm trễ chút nào, nghênh tụ công lực mà tiếp ngay một chưởng.
36 Tư Đồ Ngọc vẫn tươi cười nói :- Ngọc đại cô nương đừng nên tức giận như vậy, chỉ hao tổn đến mình vàng, chứ không có bổ ích gì. Cô nương hẳn cũng chưa biết được vị Trại Hoa Đà ở trong Thiên Ma phủ chính là vị tỷ tỷ Tiêu Lộng Ngọc của tại hạ đấy.
37 Đột nhiên có người lên tiếng gọi :- Tư Đồ lão đệ. Chàng giật nẩy mình, vội đưa mắt nhìn xem là ai, thì bất giác kinh ngạc vô cùng. Chàng thấy trước mặt mình có một cái bục cây nhỏ, trước bụi cây đó có một hòn Thái Bình Thạch và có một đại hán đang ngồi uống rượu ở trên đó.
38 Tư Đồ Ngọc đã thấy muốn run lên, trong bụng thầm đoán đối phương hẳn đã phát giác ra điều gì khác lạ. Quả nhiên Đinh nương nương mắt nhìn chầm chậm vào mặt Ngọc Kiều Nga, lạnh lùng hỏi :- Nga nhi, con có nhận thấy có điều gì nhiêu khê rắc rối không?Ngọc Kiều Nga hồn nhiên hỏi lại :- Nhiêu khê cái gì? Rắc rối cái gì?Đinh nương nương đưa cặp mắt liếc nhanh như luồng điện lạnh lùng quét ra tứ phía, ánh mắt đó cũng lướt qua cả phía trên người Tư Đồ Ngọc, đôi mày liễu của bà ta cau lại.
39 - Người bạn già họ Mạnh của ta, sau khi đã giảng giải cho vị Cự Phủ Tiều Phu nọ nghe rồi, bèn đem cân ra cân cây Cự Phủ, thì quả nhiên cây búa nặng vừa vặn một trăm ba mươi tư cân rưỡi.
40 Nhưng vị Hàn Giang Điếu Tuyết Ông này xưa nay vốn suốt ngày chỉ ngồi câu ở trên tuyết, tất nhiên cũng hàm dưỡng được nhiều công phu, cho nên ông ta không lấy làm tức giận, mà lại thay đổi thái độ ngay bằng nét mặt tươi cười nói :- Cô nương có nhận ra được lão phu chăng?Cô nương áo trắng nọ lắc đầu đáp gọn lỏn :- Không nhận ra, nhưng muốn đoán cũng dễ.
Thể loại: Xuyên Không, Dị Giới, Huyền Huyễn, Dị Năng, Kiếm Hiệp
Số chương: 50