1 Lương Thương Trung vốn là một người "rất có biện pháp". Nếu chẳng phải vậy, y đâu thể nào xưng là "Thiên hạ thái bình" trong dòng "Thái Bình môn". Ngoại hiệu đó ý là: có mặt y, cho dù có tai họa, y cũng có biện pháp để giữ cho thái bình.
2 Cô nương đó có tên:Tiêu Hồn. --- Tiêu Hồn là tên của nàng. Bên cạnh nàng có một a đầu, đầu thù lù, cổ tổ bố, tay dềnh dàng, môi thừ lừ, mũi tẹt lét, ngay cả thân thể cũng thù lù tổ bố dềnh dàng thừ lừ tẹt lét, có điều không ngờ cũng mày thanh mi tú lắm.
3 Hán tử miệng méo thì ra là con cháu nhà gia thế, còn trẻ mà đã làm quan đến chức Hiệu úy, có điều không quen được lề thói triều đình "chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho bá tánh thắp đèn" [Điền Đăng thời Tống làm quan trấn giữ một châu, bắt mọi người phải kỵ húy tên mình (vì chữ "Đăng" trong tên của y có nghĩa là "lên", nhưng do cùng âm với "Đăng" có nghĩa "đèn" cho nên y không cho người xung quanh dùng bất cứ chữ nào có âm "Đăng").
4 Một, Bạch Miêu sơn (nơi này là chỗ tụ tập của "Kiếp Sát phái", cho dù đi đường vòng cũng không tránh khỏi phải xâm nhập vùng đất dẫy đầy trộm cướp hắc đạo, bang phái lục lâm cùng một phe với "Kiếp Sát phái" này, muốn tránh cũng không tránh thoát xung đột).
5 Chạy trốn đâu có phải là viễn du. Lương Thương Trung, Hiệu úy miệng méo, Đại vương ăn cát từ từ làm quen với lộ trình hộ tống, thỉnh thoảng nghe Đại vương ăn cát cất giọng trầm thấp, vừa u uẩn vừa hào hùng:"Cát bay mù trời, bụi mù trờiTịch mịch chẳng có ai,Nỗi đau buồn của ta đâu thể tỏ rõ như vết thương của người,Người một kẻ không có gia đình.
6 Bấm ngón tay đếm, Đại vương ăn cát làm thịt bảy tên, Hiệu úy miệng méo giết chín tên, còn có ba mạng chết dưới ám khí: ám khí đương nhiên là cát. Lương Thương Trung và Lương Trà, Lương Thủy chưa giết được địch nhân nào.
7 Đại vương ăn cát, Lương Thương Trung, Hiệu úy miệng méo, Lương Trà, Tiểu thư thư, Lương Thủy đều không bị tổn thương gì mấy; chảy chút máu, bầm vài chỗ, khó mà tránh được.
8 Người đã tản. Chiến hỏa đã tắt. Trận chiến giữa Lương Thương Trung và "Ôn thần", giữa Hiệu úy miệng méo và "Chiến thần" đã kết thúc. Trận chiến kết thúc cực kỳ đột ngột.
9 Tiếng mưa đổi thành tiếng lá cọ sát xào xạc. Sột soạt. Con mèo trong lòng Tiêu Hồn bỗng kêu lên một tiếng. "Meo. . . ". Lương Thương Trung đang cảnh giác, toàn thân như mũi tên trên dây cung, nghe tiếng kêu đó, y cơ hồ nhảy dựng toàn thân.
10 Cái dài thì dài bảy thước, cái ngắn chưa tới bảy tấc. Đối với y mà nói, giết địch đâu có khác gì chặt mía. Lửa tuy không thể thiêu rụi khu rẫy mía ướt mưa, nhưng cũng đã đủ để nhìn thấy nhất cử nhất động của địch nhân.
11 Sau rạng đông, trời sáng rỡ. Sau nương mía là vườn rau. Hoa nở bên vệ đường. Quanh đây có nhà dân. "Không biết có phải là hoa dại không?". Tiêu Hồn hỏi.
12 Gã tuy rị mọ đến trễ, nhưng bọn họ vẫn đã tìm được một trợ thủ. Giờ phút sinh tử quan đầu, thêm một người không chỉ thêm một phần lực lượng quyết đấu sống chết, mà còn tăng thêm một phần niềm tin phấn đấu tìm sống.
13 Con người ai nấy cũng có cái bụng đó. Cái bụng ai nấy cũng theo cái lý đó. Cho dù là cao thủ cũng vậy. --- Vì cho dù là cao thủ, rớt xuống sông e làm sao mà bằng một con cá cho được, huống hồ gã còn là một cao thủ không biết bơi!Lương Thương Trung tức hận Kim Lão Cúc, Đại vương ăn cát và Hiệu úy miệng méo không chịu thận trọng xét đoán, không cho ai đi trước dò đường, cũng không để ai bảo vệ đường lui.
14 Đồ Quỷ ốc có một địa vực rộng lớn, sáu trăm năm nay, rừng cây, đồng dã, ao đầm, làng thôn, núi non, sông suối ở đó luôn luôn có chuyện lạ kỳ đồn đại tràn lan, thường hay gặp yêu quỷ quấy phá, nghe nói là nơi ma quái tụ tập.
15 Tuyệt đại đơn kiêu đã lên "Đồ Quỷ ốc" với Kim Lão Cúc. Mọi người đều gửi gấm hết hy vọng lên mình Kim Lão Cúc và Tuyệt đại đơn kiêu. Đương nhiên nếu so sánh, Kim Lão Cúc được hoan nghênh hơn.
16 Đã đến "Hắc Cẩu sơn". Đến "Hắc cẩu sơn", mọi người đều phấn chấn tinh thần. Vì chỉ cần vượt qua được "Hắc Cẩu sơn" là đã tiến vào "Toan Lĩnh", mà đến "Toan Lĩnh" thì đã là phạm vi thế lực của "Lão tự hiệu" Ôn gia.
17 Tiêu Hồn đến nước này mà lại trấn định hơn các cao thủ khác. Có lẽ nàng đã hư thoát, đại khái niềm bi thương không lấn lướt được nỗi thất vọng xuôi tay buông thả, mạng chỉ có một, chết đi là xong.
18 Chuyện càng làm cho người ta bất ngờ là: một tên đệ tử của Đại vương ăn cát trong động tối đột nhiên tung kiếm. Một kiếm đó chém ra, đến nửa chừng lại đột nhiên dừng sựng lại.