41 Gã thấp lùn vội nhảy lại để thu lấy khí giới của mình. Do Kiều Phong đã lượng biết sức khinh công của gã đến mức nào, nên ông phóng cây cương trượng vào vách đá núi cao hơn mặt đất hai trượng.
42 Tiêu Phong lúc ban ngày đã gặp bọn đệ tử phái Tinh Tú thấy trong đám này có gã Xuất Trần Tử là kẻ thẳng thắn thực thà nên đã có cảm tình với gả. Bây giờ thấy gã sợ hãi thiếu niên áo trắng thế, có ý muốn ra tay cứu gã.
43 A Tử đang hồn lạc phách xiêu, đột nhiên nghe tiếng Tiêu Phong, thì không khác gì vớ được cứu tinh từ trên trời sa xuống. A Tử không suy nghĩ gì nữa, vung chưởng đánh ra.
44 Tiêu Phong bước lại gần thêm bước nữa, bổng nhiên giật mình, vì thấy người A Tử ngập tuyết đầy đến mấy tấc. Tuyết đóng lại tứ là tình trạng y ngyên không tan rữa.
45 A Cốt đã nhường lều của mình làm nơi cư trú cho Tiêu Phong cùng A Tử. A Cốt đã là người có quyền thế lớn trong bộ lạc Nữ Chân. Túp lều của y rộng rãi quang đãng hơn người thường nhiều.
46 Kiều Phong cùng A Tử đi sâu vào trong cánh đồng cỏ mấy ngày liền. Nhằm gặp tiết thu, vòm trời quang đãng khí trời mát mẻ. Mùi cỏ êm dịu thoảng đưa hương man mát, khiến du khách cảm thấy tinh thần khoan khoái.
47 Các tướng sĩ thấy Hoàng thượng thân hành đi trước nghênh địch liền cả tiếng hoan hô:- Vạn tuế! Vạn vạn tuế!Quân địch nghe thấy tiếng hô vạn tuế, ngoảnh đầu lên coi thấy Gia Luật Hồng Cơ mặc bào vàng giáp vàng đứng ở phía trước doanh trại.
48 Kiều Phong xưa nay không ưa kể những trận đắc thắng hay những võ công oanh liệt của mình. Hồi ông còn ở Cái Bang, ra trận giết được bao nhiêu kẻ gian ác cực kỳ lợi hại, nhưng bất luận cuộc ác đấu kịch liệt đến thế nào, khi về tới bản Bang, ông cũng chỉ nói sơ qua là đã giết được người này người nọ.
49 Tên quân Khất Ðan nhảy xuống ngựa để cho A Tử thả "diều người. "A Tử cầm đầu dây rồi phóng ngựa để cho chạy đường vòng tròn. Nàng sung sương hở tươi cười miệng hô:- Thú quá! Thú quá!Nhưng nàng bị ghương mới khỏi mà chưa được bình phục bàn tay vẫn còn yếu sức rồi mềm nhũn ra tuột mất đầu dây.
50 Du thản Chi giật mình nghĩ thầm: - Nếu cô này sai người đánh mình một trăm roi thì còn chi là tánh mạng, nhưng việc đã đến thế này nếu mình kiên quyết không chịu, người ta vẫn cứ đánh mình.
51 A Tử xoa tay mạnh vào nhau rồi nhìn vào lòng bàn tay thì thấy hai bàn tay vẫn đẹp như ngọc không có chút vết tích gì, mà cũng không có dấu máu dơ bẩn chi hết.
52 Chiều hôm ấy đi rẽ về hướng Nam. Trong khi đi đường, Tam Tĩnh thốt nhiên nói đến giáo lý nhà Phật, y bảo:- Trời đất sinh ra muôn vật. Sang, hèn, họa, phúc đều do kiếp trước mà ra.
53 Ba La Tinh điên tiết lên là đánh Du Thản Chi liền. Lão có nghĩ đâu rằng việc nhận chữ đọc sách có liên quan đến tính tình và khiếu thông minh thiên phó của con người, há phải cứ ép uổng mà làm được.
54 Du Thản Chi rất lấy làm kỳ nghĩ thầm: - Chốn này hoang sơn tịch mịch, tứ phía không người, mười sáu nhà sư người Hồ giở trò yêu ngoa quỷ quái gì đây? Chẳng lẽ họ đến tìm mình?Sự thực tuy không phải thế, nhưng gã như con chim phải tên sợ cây cung, gã nấp vào trong bụi cỏ rậm, không dám nhúc nhích.
55 Ðinh Xuân Thu hỏi:- Ðám Hồ tăng này chết cả chưa? Ngươi lại sờ mũi chúng xem còn thở không?Du Thản Chi dạ một tiếng rồi cuối xuống để tay lên mũi một nhà sư thì chỉ thấy lạnh ngắt.
56 Chốn này ở ngay bên ngoài cổng lớn Thiếu Lâm. Những chuyện thị phi, những điều khúc triết xảy ra tại đây, đã có phương trượng cùng các vị cao tăng chùa này phán xét.
57 Bên cửa cấm một lá cờ chiêu hồn. Quả trong nhà có đám tang không còn nghi ngờ gì nữa. Lúc này nhà sư đã nhìn rõ trên đèn lồng có viết hai hàng chữ:"Tiết Công Mộ Hoa chi tang".
58 Mọi người vừa kinh ngạc vừa mừng thầm. Nghe hai bên đối đáp thì dường như người gãy đàn trong rừng là sư phụ A Bích. Chẳng những Huyền Nạn, bọn Công Dã Càn kinh ngạc mà cả bọn đồ gàn bên đối phương lại càng kinh ngạc hơn.
59 Nguyên Thông Biện tiên sinh tức là Lung Ác lão nhân (ông già câm điếc) tai lão điếc lòi, miệng lão câm đặc, lão lấy danh hiệu là Thông Biện tiên sinh.
60 Ðinh Xuân Thu vẩy tay nói:- Tiết hiền điệt! Lại đây!Tiết Mộ Hoa muốn bướng không lại, song tiên sinh lại nghĩ rằng nếu lão muốn giết cũng như trở bàn tay, đành phải tiến đến còn chừng ba bước thì đứng lại.