21 Hôm nay Tụ Hiền Trang mở anh hùng đại yến, rượu nhắm rất là đầy đủ. Chỉ trong khoảng khắc người nhà đem ruợu cùng chén ra. Kiều Phong nói: - Chén nhỏ thế này sao đủ hào hứng ? Xin rót rượu ra bát.
22 Lúc này đôi bên cùng xử dụng toàn môn "Thái Tổ trường quyền" ngoài việc so bì võ công cao thấp, không còn chỗ nào để nhiếc móc nhau nữa. Huyền Tịch thấy Huyền Nạn chỉ trong chớp mắt nữa là nguy hiểm đến tính mạng, không nói gì nữa, phóng véo một chỉ ra điểm huyệt "toàn cơ" Kiếu Phong.
23 Trong khi xuất kỳ bắt ý, Ðại Hán tát trúng được chiêu đầu. Từ chiêu thứ hai Ðại Hán đánh không trúng, cả hai bên đánh đỡ đều dùng đòn hờ. Thật là những đòn hiếm thấy trong những tay cao thủ vào loại thượng thừa.
24 Giữa lúc ấy, bất thình lình ở góc Ðông Bắc văng vẳng có tiếng vó ngựa đi về phía Nam. Kiều Phong lắng tai nghe thì đoàn người ngựa này có đến dư hai chục, ông lập tức chạy nhanh quanh sườn núi, về phía có tiếng vó ngựa để xem ai.
25 Kiều Phong dặn A Châu:- Cô cứ ở trong khách sạn này chờ tôi. A Châu gật đầu, Kiều Phong liền lập tức rảo bước theo hút Triệu Tiền Tôn. Ông thấy Triệu Tiền Tôn lúc núp vào góc tường mé tả, lúc lại ẩn sang gian nhà mé hữu, hành tung có vẻ bí mật.
26 Nhà thiết diện phán quan Ðơn Chính ở ngoài cửa Ðông, huyện Thái An, tỉnh Sơn Ðông. Vào tới địa phận Thái An hỏi thăm những người qua đường ai cũng biết.
27 Tiêu Phong tuy là một Ðại Hán thô hào, song hiểu ngay ý tứ mấy câu nói của A Châu. Ý nàng muốn chung thân cùng mình ra sống ngoài bãi hoang, không về Trung Nguyên nữa.
28 Nguyên Tiêu Phong ngày đêm nóng lòng điều tra xem "Thủ lĩnh đại ca" là ai. Ông tự hỏi: - Bây giờ liệu A Châu có lừa được Mã phu nhân hở môi ra không? Cái đó chưa thể biết được nhưng phu nhân không chịu nói danh tính người đó, thì ít nhất cũng lộ ra chút vết tích để biết đường nào mà dò la, không đến nỗi mù mịt chẳng có chút đầu dây mối nhợ như trước nữa.
29 Tiêu Phong từ từ rót rượu ra bát, uống cạn rồi nói:- Việc dù thành bại, hiền Muội chẳng nên quan tâm cho lắm. Chưa dứt lời, A Châu đột nhiên vừa nhảy vừa reo:- A ha! Ðược rồi! Tôi biết chắc có người xem được chữ Phạn.
30 Thiếu phụ này rất thông thạo về thủy tinh, đinh ninh rằng bấy nhiêu lần chưa thể chết người được. Dè đâu cô gái thể chất yếu đuối nên chóng chết hơn. Thiếu phụ hối hận, ôm cô gái nhảy phóc lên bờ, nói:- Mau lên! Mau lên! Mình phải tìm cách cứu cô ta chứ!Thiếu phụ bồng cô gái chạy như bay vào phía rừng trúc.
31 Người nói mấy câu đó chính là A Tử. Bọn Ðoàn Chính Thuần đang lúc đau thương, bỗng nghe lời A Tử nói ra chiều khinh bạc thì trong lòng ai nấy không khỏi căm tức.
32 Từ khi Tiêu Phong ở nhà Mã phu nhân tại thành Tín Dương, nàng tiết lộ "Thủ lĩnh đại ca" là Ðoàn Chính Thuần, ông đã khắc khoải nghĩ mưu, chỉ mong tìm bắt cho được Chính Thuần lăng trì, quyết chí làm cho kẻ thù phải điêu đứng trăm chiều chỉ để chết một cách êm thắm.
33 Tiêu Phong vận nội kinh vào lòng bàn tay cố giữ A Châu khỏi thoát hết chân lực ra ngoài. Ông sa lệ hỏi:- Sao nàng không bảo tôi? Nếu tôi biết y là gia gia nàng.
34 Tiêu Phong nghĩ quanh nghĩ quẩn, ôn lại chuyện tối hôm đó tại rừng hạnh ngoài thành Vô Tích, ông đã thấy phong thư kia của "Thủ lãnh đại ca" viết gởi cho Uông Bang Chúa.
35 Tiêu Phong còn đang nghĩ ngợi bổng thấy Ðoàn Chính Thuần gọi:- Mình ơi, lại đây! Lại gầy đây uống với tôi một chén rượu đôi thành lứa!Mã phu nhân nũng nịu "hứ" một tiếng rồi nói :- Sau khi mình cùng Mã Phó bang chúa thành hôn còn đến thăm mình, thì sao tránh khỏi tiếng thị phi.
36 Chết là qũy sứ cũng phong lưu Ðoàn Chính Thuần thở dài nói:- Tiểu Khang mình ơi! Tôi nói để mình hay, tôi là Hoàng Thái nước Ðại Lý ở ngôi Trấn Nam Vương lãnh quyền Bảo Quốc Ðại tướng quân, Hoàng huynh tôi lại không có con trai.
37 Ðoàn Chính Thuần giật mình biết rằng phía ngoài đã công thủ đến viện trợ cho mình. Y vừa nghĩ ngợi vừa thấy luồng từ sau lưng chuyền đến cánh tay rồi dẫn cả vào đầu ngón tay một tiếng, thần công "Nhất dương chỉ" đã phóng ra.
38 Kiều Phong tuy rất mong được cùng người bí mật kết giao, song nghĩ đến lão biểu đừng đuổi nữa, trong bụng đã ngần ngừ. Mặt khác ông nghĩ mình từng bị bọn hào kiệt Trung Nguyên thù ghét thì e rằng người này cũng vào hạng khinh bỉ người Khất Ðan, nên chỉ đưa mắt nhìn sau lưng người bí mật đi mỗi lúc một xa với tấm lòng cảm khái, than rằng:- Người này khinh công tuyệt diệu, nội lực có thừa.
39 A Tử nói:- Ồ! Thong thả đã, chờ tôi một chút. Kiều Phong dừng bước, quay lại hỏi:- Cô đi đâu bây giờ? Phải chăng tìm về chỗ sư phụ? A Tử đáp:- Không, hiện giờ tôi chưa dám về với sư phụ tôi.
40 A Tử đã được mục kích nhị sư huynh đánh chết liền một lúc ba tên đại đạo tại miền Tứ Xuyên Tây Tạng. Thủ pháp gã hiểm độc khiến người kinh hồn táng đởm.