21 Sáng chiều, trời xanh, biển biếc, hải âu bay liệng, cảnh sắc đẹp như trong tranh. Nam Cung Bình, Mai Ngâm Tuyết và Phong Mạn Thiên cùng ngồi trên boong thuyền lẳng lặng ngắm cảnh, lời nói giữa họ mỗi lúc càng ít đi, như sợ tiếng nói phá vỡ sự yên tĩnh của đất trời.
22 Sự tối tăm và ẩm ướt trong hang động thật con người khó thể nào chịu nổi, xung quanh đầy rêu xanh, đến mùa hè, trùng kiến muỗi mòng hoành hành khắp nơi, lại càng khổ sở hơn.
23 Chư Thần đảo chủ chầm chậm mở mắt ra, chỉ thấy những lão nhân vây quanh không hò hét cũng chẳng động thủ, song đôi mắt thì đều lộ vẻ phẫn nộ, niềm căm hận đã chôn giấu trong lòng bao năm giờ đều bộc lộ qua ánh mắt, thử nghĩ kinh khiếp biết dường nào.
24 Ánh nắng chan hòa, lóng lánh soi trên mặt biển, từng cơn gió mạnh thổi tạt vào bờ, hàng ngàn ngọn dừa xào xạc khua vang. Trên bãi cát vàng vốn không hề có bóng người, song giờ đây sóng biển đã đưa đến một người răng cắn chặt, mắt nhắm nghiền, chẳng rõ còn sống hay đã chết.
25 Đắc Ý phu nhân nhìn theo Mai Ngâm Tuyết đến khi khuất dạng, nỗi căm hờn biến thành lo âu, dùng tay thay chân cố sức bò vào trong rừng, trong ba hôm lúc thì thị toét miệng chửi rủa, lúc thì lớn tiếng van cầu, song dù là thế nào thì cũng hoàn toàn hoài công.
26 Trời xanh bao la, biển cuồn cuộn sóng xô, một chiếc thuyền buồm xuất hiện phía chân trời. Chiếc thuyền này hết sức lộng lẫy và kỳ dị, như được kết bởi những dải lụa gấm ngũ sắc rực rỡ, dù là những thủy thủ từng trải bao năm trên biển cả cũng chưa từng gặp một chiếc thuyền kỳ dị đến thế bao giờ.
27 Diệp Mạn Thanh thắp ba nén nhang, dùng vải trắng quấn xác Đắc Ý phu nhân lại, ném xuống biển, lầm rầm khấn:- Đa tạ bà đã cứu sống Nam Cung Bình, để tôi còn được gặp lại chàng, cầu mong cho linh hồn bà mãi mãi an nghĩ dưới đáy biển.
28 Gió đêm hiu hắt, Nam Cung Bình đứng giữ sân vườn trống lạnh, bóng tối mịt mùng vây quanh, cõi lòng chàng lại càng trĩu nặng hơn. Thạch Trầm hẳn đã trải qua một thời gian dài đau khổ và tuyệt vọng nên mới trở nên tiều tụy bơ phờ đến thế này, kể từ lúc cách biệt tại Hoa Sơn, các sư huynh đệ tỷ muội mỗi người một ngã, đã gần năm rưỡi chưa gặp lại nhau, Thạch Trầm đến và đi một cách vội vã, chả lẽ là trốn tránh gì đó ?Nam Cung Bình không còn dằn nén được niềm bi phẫn trong lòng nữa, trào dâng như cơn nước lũ, nước mắt lã chã rơi.
29 Người trung niên bồng Nam Cung Bình phóng đi như bay, chừng một giờ sau đến trước một khu rừng cành lá um tùm. Dưới ánh trăng sáng, những thấy hai con ngựa khỏe đang gặm cỏ bên một ngọn cây to hai người ôm, cạnh đó là một thiếu nữ đẹp tuyệt trần, song đôi mày chau chặt đầy vẻ lo lắng.
30 Nam Cung Bình biết tình thế nguy cấp bèn khẽ gật đầu, bồng Mai Ngâm Tuyết đặt lên giường cẩn thận, rồi lẹ làng điểm vào bốn đại huyệt Khí Môn, Thất Khảm, Kỳ Môn và Huyền Cơ để giữ cho một hơi chân khí trong ngực nàng không bị tan mất.
31 Nam Sơn Biệt Nghiệp !Đó là tòa trang viện tuy không rộng lớn song hết sức hùng vĩ và tráng lệ, nằm tại mạn đông chân núi Nam Sơn, đồi núi chập chùng vây quanh ba mặt tây nam bắc, mặt đông chỉ toàn những ngọn đồi nhỏ xen lẫn rất nhiều cây cối, có rừng thiên nhiên, có rừng do người trồng, hiển nhiên là trận thế chi đó !Trăng đã lên đến ngọn cây, dưới ánh đêm nhập nhòa, loáng thoáng trông thấy dáng vẻ nguy nga của Nam Sơn cùng với khí phái hùng vĩ của Nam Sơn Biệt Nghiệp !Đột nhiên, mười mấy bóng người phóng lên ngọn cây, thân pháp đều hết sức nhanh nhẹn, hệt như quỷ dị, chỉ thoáng chốc đã vượt qua khỏi khu "rừng trận ấy" !Nam Sơn Biệt Nghiệp đã hiện ra trong tầm mắt họ !Dưới ánh trăng sáng, có thể trông ra nhận số tổng cộng là mười bảy người, đều là mặc theo lối hành khất, hai người cầm đầu trong tay đều có một ngọn trúc trượng màu xanh, chính là "Cùng Hồn" Y Phong và "Ác Quỷ" Tống Chung, không cần hỏi cũng biết, những người này chính là U Linh Quần Cái.
32 Mặt trời đã lặn về tây, ráng chiều nhuộm đỏ cả bầu trời. Trong huyện Hồ Châu tỉnh Chiết Giang có một quán ăn kiêm khách điếm mang tên Hồng An Lão Điếm, tại một chiếc bàn ăn cạnh cửa đang có một thanh niên anh tuấn và có vẻ ngang tàng, cùng với hai tiểu đồng tuổi chừng mười lăm mười sáu.
33 Mặt trời đã nghiêng về tây, ánh nắng dịu ấm phủ khắp mặt hồ, quyến luyến bám trên những cành liễu xanh trải dài theo bờ hồ. Một bức tường vây loang lở nằm khuất dưới tán liễu rậm, bên trong là ba dãy nhà ngói, rau cải và hoa trồng xen kẽ nhau, trông rất thú vị, song lúc này im lìm không một tiếng động, như thể trang viện này đã lâu không có người cư trú.