101 Bạch Nho nói giọng như điên như cuồng:- Dương Tam Lang, người cứ ra tay đi, vợ chồng cha con ta chết chung với nhau. Nói xong y lui gần cô gái tóc dài đưa tay sờ vào đầu thằng bé.
102 Đinh Hạo vén màn cửa xe nhìn vào thấy bên trong có một cỗ quan tài, bất giác kinh ngạc không ít, nhưng hắn thoáng ngẩn người liền hiểu ngay lập tức, ghé mắt nhìn kỹ nắp quan tài chỉ đậy hờ chớ không có đóng đinh, hắn dùng sức mở cả nắp quan tài lên, liền trông thấy một ông lão râu tóc bạc phơ nằm trong đó, hắn đưa tay thăm dò, thấy các mạch máu vẫn lưu chảy và cơ thể còn ấm áp, chứng tỏ lão này còn sống sờ sờ chưa chết.
103 Đinh Hạo lạnh lùng nói:- Mau dẫn bản nhân vào địa lao!Phụ nhân cai quản địa lao ấy, mắt nhìn Đinh Hạo với vẻ hoảng hốt, giọng nói run run:- Chẳng lẽ ngươi là Toan Tú Tài chăng?- Đúng vậy, chính là tại hạ đây!- Ngươi muốn.
104 Đinh Hạo sát khí bốc cháy phừng phựt, quyết tâm phá hủy Vọng Nguyệt Trang này, ánh kiếm tung tóe bắn tới, ba võ sĩ nhảy tới trước ự nhẹ một tiếng ngã lăn ra đất, những người còn lại bị trấn áp không dám nhảy xồ tới nữa, Đinh Hạo thừa thế xông lên vung kiếm quét vào Trịnh Nguyệt Nga.
105 Đinh Hạo ra vẻ vui mừng nói:- Ngộ đã ngộ trúng mà thôi, ta đã phát hiện Phương Thế Vũ mua sắm thực phẩm ở tiểu điếm trong thành, nên đã đuổi theo y đến đây!- Tiểu thúc thúc quen biết Phương Thế Vũ sao?- Chẳng những quen biết mà thuộc mặt y làu làu nữa, lúc ta còn ở đậu trong Vọng Nguyệt Bảo từng bị y hiếp đánh nhiều lần!- Ồ! Thì ra thế này!- Bọn ta vì lo kế chặn đường cứu ngươi, mẹ của ngươi và cả sư phụ của ngươi nữa, đều xuất động đi tìm kiếm ngươi, chúng ta còn huy động tất cả đệ tử Không Môn hoạt động nữa là khác.
106 Đinh Hạo vừa xúc động vừa ra vẻ hoang mang nói:- Chẳng có chi cả, Phương Bình, sư phụ của ngươi chính là Hứa Xuân Nương chăng?Phương Bình gật đầu, u sầu thở dài, giây lát sau mới nói:- Vâng, người ở chốn giang hồ không ai biết đến danh tự này cả.
107 Đinh Hạo lớn tiếng nói:- Vãn bối chính là Đinh Hạo ngày trước may mắn được lão tiền bối cứu ra khỏi thạch lao đó. - À, chính là ngươi. . . sao ngươi lại đến đây?- Vãn bối thành kính đến bái kiến lão tiền bối.
108 Đinh Hạo giơ tay ôm chặt y vào lòng, khí huyết toàn thân gia tốc lưu hành. Lần đầu tiên hai trái tim mới thật sự dung hợp với nhau, hai người lẳng lặng không nói gì cả, lúc này thì không lời còn quý hơn lời nói rất nhiều.
109 hương Bình ngắm nhìn Mai Ánh Tuyết một lúc rồi gật đầu nói:- Vâng, xin tuân lệnh chủ nhân. Đinh Hạo lại nói:- Ngày mai ta tạm thời phải rời khỏi nơi đây, ngươi hãy đến thông báo cho Mẫn Đại Nương biết trước.
110 Đinh Hạo tra kiếm vào bao, Trịnh Tam Giang tỏ ra thân mật nói:- Tôn hiệu của bằng hữu là Tử Yên Khách ư?- Đúng thế. - Lượng thứ bản nhân kiến thức hạn hẹp, ngoại hiệu của bằng hữu hình như trên giang hồ.
111 Miệng Đinh Hạo vừa trả lời cặp mắt lại vừa liếc nhìn xung quanh mật thất một cách khéo léo, căn cứ vào kết quả mà Thọ Dao Phong lão ca ca đã do thám được ở lần trước, nói rằng Cửu long lệnh được cất giấu trong mật thất này, nhưng trước mắt bây giờ sao chẳng thấy có vật gì khả nghi cả, Trịnh Tam Giang đã cất giấu ở nơi khác hay là còn có mật thất nào khác chăng?Nếu Trịnh Tam Giang đã hủy diệt chứng cớ duy nhất này thì công án này khó lòng kết liễu được rồi, không có bằng chứng thì không thể nào ăn nói với các đại môn phái được, nếu lão thất phu này buông lời phủ nhận, hoặc trở mặt vu khống thì phải làm sao đây?Trịnh Tam Giang từ từ đứng dậy, từ trên kệ sách đem xuống một cuốn cổ điển đặt trên bàn lật ra nói:- Mời Đông khanh đến tham duyệt bố trí của bản bảo xem sao!Đinh Hạo ngồi bật dậy bước tới gầm bàn chỉ thấy trong từ điển có kẹp một mảnh giấy có đồ họa và vô số ký hiệu cổ quái, hắn bất giác động lòng nói:- Đây là gì thế?- Đây là bố trí của bản tọa để đối phó Hắc Nho, chuẩn bị lúc không còn người nào dùng võ công đối kháng được y thì mang ra sử dụng ngay.
112 Đinh Hạo hạ giọng nói:- Lúc trước Thọ Dao Phong, người bạn thâm giao của tiểu điệt từng lẻn vào Bắc Bảo do thám và phát hiện ra Cửu Long Lệnh cất giấu trong mật thất, nhưng chẳng biết là ở gian mật thất nào.
113 Sau một tiếng gầm thét kinh người, Trịnh Tam Giang đã ra tay trước. Đinh Hạo vội gom toàn bộ mười hai thành công lực hất kiếm nghinh đón. Nghe "Keng" một tiếng, lửa văng tung tóe, rồi Trịnh Tam Giang liên tiếp thụt lui ra sau ba bước.
114 Điều khiến Đinh Hạo lo ngại nhất là quải trượng của Võ Lâm Chi Hậu, mỗi trượng của mụ có sức mạnh vạn cân, nếu như đối thủ không phải là Đinh Hạo thì mụ quyết chẳng chịu ra tay bao giờ.
115 Cơm rượu xong xuôi, hai người nói chuyện đến khuya sau đó mới chia tay ai về phòng nấy. Trời vừa tờ mờ sáng thì họ lại chia tay, Trúc Lâm Khách đi về Thanh Thảo Bình, còn Đinh Hạo thì về núi gặp sư phụ.
116 Ngay lúc này có vài bóng người chạy ngang qua trước ngựa. Đinh Hạo thoáng nhìn bất giác xúc động mãnh liệt, vội nhảy xuống ngựa chạy sang hướng mấy người ấy, họ chính là Quan đại nương, tổng quản Diệp Mậu Đình của Tề Vân Trang và sư gia Phương Gia Tuấn.
117 Thảo Dã Khách liếc mắt nhìn bà vợ một cái, nói:- Hài nhi, không thể thiếu lễ nghĩa được, bá phụ dẫn con đến bái kiến nhạc gia đại nhân. - Ngày mai hãy đi không được sao?- Đi, Việc này chớ để qua đêm.