21 Nàng đã biết Mặc Lâm Na từ lâu và còn biết Mặc Lâm Na thí võ với Tâm Đăng trong rừng vắng. Bây giờ, cặp mắt của nàng nhìn chằm chằm về phía Mặc Lâm Na, mặc dù bị vuông lụa che ngang, nhưng cặp mắt ấy vẫn thoáng hiện ra vài tia lóng lánh sáng ngời.
22 - Tâm Đăng, mi có trông thấy chiếc thuyền đó không?Tâm Đăng trả lời :- Thuyền thật đẹp!Mặc Lâm Na khoái trá hỏi nho nhỏ :- Mi có biết những người ngồi trên thuyền đó là ai?-.
23 Chú lập tức tìm lời lẽ để cự tuyệt :- Sư bá chớ đùa với con, ai chẳng biết võ công của sư bá không truyền cho người thứ hai. . . Câu nói của chú lại bị một chuỗi cười của Lư Âu cắt đứt :- Tiểu hòa thượng, mi đừng đùa với ta, ai bảo với mi rằng võ nghệ của ta chẳng truyền cho người thứ nhì?.
24 - Bạch đại sư, tại sao phải cắt tóc?Điệp Bố lắc đầu, nở một nụ cười từ bi nói rằng :- Đó là một điều lễ để hoàn tục, mi trở về hãy lo cắt tóc là vừa. Tâm Đăng chắp tay vái Điệp Bố rồi lui ra, tâm tư của chú càng thêm não nề chua xót.
25 Tâm Đăng lủi thủi bước đi theo bước chân Vạn Giao, trong lòng miên man suy nghĩ :- Thì ra cha ta đã chết một cách bi thảm đến thế. Bước chân của Vạn Giao nặng nề gieo trên những chiếc lá vàng, vang lên những âm thanh rào rạo.
26 Đông tàn, rồi xuân đến, và mùa hạ oi bức lại trở về đất Tây Tạng. Và mùa hè nóng nực nặng nề trôi qua, để cho mùa thu lại đến. . . Trăng đã sắp tròn và ngày hoàn tục của Tâm Đăng sắp đến.
27 “Tâm Đăng. Ta chợt nhớ đến phải làm gấp một việc nên phải đi ngay, sáng ngày kia mới trở về, vậy trong hai hôm này mi có thể tự do đi đứng, nhưng cấm nghặt không được vào hồ Tuấn Mã, mọi việc phải chờ ta về quyết định.
28 Đó là một ngày mưa gió đầy trời, những tia chớp ngoằn ngoèo xé toang bức màn đen tối âm u trên hồ Tuấn Mã. Tâm Đăng mặc một bộ võ trang bó sát vào mình, bên lưng chàng giắt thanh kiếm cổ, chuẩn bị để lên đường.
29 Gã thanh niên cười hềnh hệch, thân hình của hắn cất lên như rồng bay, hai bàn tay cùng một lượt tung ra hai đòn Tuyết Lý Thám Mai và Xảo Điểu Trác Mộc tấn công vào huyệt Mi Tâm và huyệt Nhũ Tuyền của Tâm Đăng.
30 Đêm lại về. . . Bên cạnh Đa Nhĩ Mẫu Cung bỗng có mấy chiếc bóng người hiện lên, mấy chiếc bóng thảy đều ăn vận theo lối dạ hành, đi nhanh như tên bắn về phía trước.
31 Nhưng bằng một thân pháp dị kỳ, Vân Cô đã uốn mình tránh thoát, thân hình của bà ta đảo nhanh một vòng cực kỳ ngoạn mục, bàn tay trắng muốt của bà thò lên cao, từ trên đánh ép xuống một đòn Ngũ Chỉ Khảm Mai.
32 - Phật Anh!. . . Cô đến đây có việc chi?Phật Anh khẽ gật đầu, mặc dù trên gương mặt nàng vẫn che ngang vuông lụa nhưng Tâm Đăng nghe thấy nàng đang nằm trong tình trạng bất an.
33 Nhưng đến sáng ngày hôm sau, tất cả những bậc cao nhân trong làng võ Trung Nguyên, ẩn nấp chung quanh hồ Tuấn Mã thảy đều nhận được thiệp báo tin của Trác Đặc Ba.
34 Vì có bài học thấm thía ngày hôm qua nên đi đến khúc quanh Tâm Đăng liền dừng chân lại, đảo mắt nhìn quanh địa thế, thấy chỗ chàng rơi xuống hôm qua là một cái khe chiều ngang chỉ ba bốn trượng.
35 - Tại sao con biết ta là mẹ của con?Tâm Đăng dằn cơn xúc động, ấp úng :-. . . Có một người nói cho tôi biết. . . Vân Cô trợn trừng cặp mắt hỏi gấp rút :- Người ấy là ai?Tâm Đăng nhìn sang chỗ khác, tránh luồn nhãn quang của Vân Cô, trả lời :- Người ấy là.
36 Hai ngày hôm sau, Tâm Đăng hăm hở trở lại, và chàng bắt đầu xông vào trận để khám phá cái sự bí mật đã giày vò tâm tư của chàng suốt hai ngày hôm nay.
37 Trác Đặc Ba mặc dầu tuổi tác đã cao nhưng tinh thần phấn chấn như một con mãnh hổ giữa rừng hoang, bước tiến bước thoái của lão thảy đều uy lực, không tỏ vẻ gì ông ta là người đã gãy mất đôi chân.
38 Hình ảnh những xác chết lại hiện lên dày vò tâm trí, Tâm Đăng cứ lòng tự hỏi lòng :- Không hiểu tại sao những người như Cô Trúc, Lư Ẩu. . . và kể đến những người vô danh mà Tâm Đăng vừa thấy họ chết một cách bi thảm kia lại lần mò đến phần đất xa xôi này mà tìm Tàm Tang khẩu quyết?Chàng nhất quyết nếu có cơ hội sẽ lấy cho kỳ được mà xem chứ không bỏ lỡ cơ hội như lần trước.
39 Trác Đặc Ba là người Tây Tạng nên rất trọng môn Đại Thủ Ấn, ngày thường để hết tâm tư rèn luyện, suốt mấy mươi năm nay không hề sử dụng, nhưng hôm nay vì lỡ kẹt hai chân dưới mặt cát, và vì lỡ khinh địch nên trúng kế giương đông kích tây của một thằng nhỏ, và ông ta vừa bị Tâm Đăng đoạt mất món đồ quan hệ mà ông ta không dám để rời thân hình của mình một bước.
40 Chàng nghẹt thở, nổ đom đóm mắt, cảm giác gần như tê liệt, bỗng có hai cánh tay khẳng khiu thò ra đỡ lấy thân hình của chàng. Người này bắt gắn lấy Tâm Đăng rồi, vội vàng xoay lưng ra khỏi vòng chiến, trổ thuật phi hành chạy thẳng một mạch.
Thể loại: Xuyên Không, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn, Trọng Sinh
Số chương: 15