1 Trên bờ hồ Trường Bích, đan quế um tùm. Lúc canh khuya vào một đêm tháng tám nước hồ long lanh ánh trăng chìm nổi. Ðan quế tỏa mùi hương ngào ngạt. Tiếng mái chèo bì bõm phá tan bầu không khí tịch mịch.
2 Mấy ngày trước hôm trừ tịch tuyết bay phấp phới tỏ ra điềm sang năm được mùa. Tiêu Lĩnh Vu khoác áo cừu nhẹ đội mũ rộng vành. Cũng như những ngày đã qua, gã ăn cơm sáng xong lật đật tựa cửa đứng chờ, đưa mắt nhìn bên trời tuyết hoa lặng vắng mà ngơ ngác xuất thần, đột nhiên có tiếng thở dài từ phía sau đưa lại rồi tiếng người nói :-Tiểu chủ nhân về thôi, trời mưa tuyết mà giá lạnh thấu xương.
3 Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :-Ta chỉ ngấm ngầm nhìn ra miệng giếng là Tiểu San chẳng có cách nào đem Vân di ra ngoài mà qua được tai mắt ta. Gã ngửng đầu nhìn lên miệng giếng cao đến hơn trượng mà chung quanh giếng không có một điêm tựa thì chẳng hiểu Tiểu San bằng cánh nào đem Vân di ra ngoài, gã liền hỏi :-Nếu bên ngoài không có người thòng dây vào thì chúng ta làm thế nào mà lên được ?Tuy gã thông minh hơn người nhưng hãy còn nhỏ tuổi nên chưa biết gì về chuyện giang hồ.
4 - Ơn đức của lão tiền bối khiến cho kẻ khuất người còn đều phải cảm kích. . . Cô ngó lại Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp:- Vãn bối xin để thằng em này ở lại trông nom di thể cho vong mẫu.
5 Trương Càn, Hà Khôn đồng thanh nói:- Bọn tại hạ tưởng cô nương cũng cần bồi dưỡng tinh thần. Vì bọn địch theo dõi chúng ta quyết không phải bọn thường.
6 Khâu Tiểu San vuốt lại mái tóc nói:- Việc chi vậy?Lưu Văn Kỳ đáp:- Theo chỗ tại hạ biết thì ngoài bang Thần Phong còn một số cao thủ khác trong võ lâm đang theo dõi hành tung cô nương rất ráo riết.
7 Người áo lam đáp:- Tại hạ chỉ muốn coi thi thể lệnh đường một chút. Khâu Tiểu San trong lòng rất lầy làm kỳ hỏi:- Con người đã chết rồi còn chinữa mà coi?Người áo lam đáp:- Hiện giờ thời gian rất cần kíp, tại hạ có rảnh đâu mà thảo luận về việc này.
8 Khâu Tiểu San suy nghĩ kỹ tình thế trước mắt quả là mình bị bao vây bốn mặt. Từ trên đỉnh núi giá lạnh đến những hang trống đều có thiết kỵ chờ đợi, không hiểu bao nhiêu cao nhân võ lâm đang rượt theo, chẳng tài nào trốn thoát được.
9 Tiêu Lĩnh Vu laị nói:- Tiểu đệ biết rồi, từ nay đệ không nói nhiều nữa. Khâu Tiểu San buông tiếng thở dài nói:-Chiếc chìa khoá cung cấm đó hiện giờ ở đâu, chính tỷ tỷ cũng không hay.
10 Hà Khôn đáp:-Nói ra lại xấu hổ. Bọn tại hạ chẳng những không giúp được cô nương mà còn làm luỵ cho cô nương phải phân tâm chiếu cố. Chủ mẫu là nhà kiếm thuật lừng danh một thời.
11 Khâu Tiểu San nói:-Biết bao nhiêu cao thủ trong thiên hạ, cả hai phái lớn là Thiếu Lâm và Võ Ðang đều vô cố đối nghịch với bọn tiểu nữ, phái bọn thiết kỵ truy tầm như bóng theo hình.
12 Tiêu Lĩnh Vu hỏi Thương Bát câu gì hắn cũng trả lời. Hắn cười ha hả nói:-Vì chiếc chìa khóa cung cấm đã được lệnh tỷ tỷ bán cho tại hạ rồi. Khâu Tiểu San khẽ hừ một tiếng.
13 Ðỗ Cửu ngừng lại một chút rồi tiếp :-Vừa rồi tiểu đệ đã đối chưởng với người áo đen kia thấy công lực gả dường như không kém gì mình. Vậy lúc động thủ, đại ca chớ nên khinh thị.
14 Bỗng nghe đạo nhân đứng tuổi lên tiếng :-Bần đạo là người tu hành, cữ uống rượu. Mối thịnh tình của Thành huynh, bần đạo xin tâm lĩnh. Nho sĩ áo xanh tươi cười đứng dậy rót một chung rượu từ từ bước tới trước mặt đạo nhân đứng tuổi, nói :-Ðạo huynh không uống thì ngửi một chút cũng chẳng hề chi.
15 Lão đạo trưởng cười đáp :-Kẻ tu hành lấy từ bi làm gốc. Bần đạo đã phát giác ra tiểu thí chủ mắc phải tuyệt chứng, có lý nào lại không chữa ?. . . Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :-Huống chi tam tuyệt âm mạch của thí chủ phát ra do tiên thiên cố tật, không phải ai cũng chữa được.
16 Vô Vi đạo trưởng mỉm cười nói :-Hảo hài tử ! Ngươi có điều kiện gì thử nói nghe. Ðạo trưởng vốn người điềm đạm hiền hòa. Tiêu Lĩnh Vu nói năng xúc phạm, lão cũng chẳng để tâm.
17 Sở Côn Sơn nói :-Lời đạo huynh rất hợp lý. Tuy lão là người hủ lậu ngoan cố, nhưng không mất phong độ của bậc nghĩa hiệp. Lão nói câu đó với một lòng thành thực đầy nghĩa khí.
18 Kim toán bàn Thương Bát la lên :-Kim Ngô Công !Vũ Văn Hàn Ðào cười khanh khách nói :- Ðúng rồi ! Kim Ngô Công là nó. Quần hào đều nín thở, mắt đăm đăm nhìn chiếc hộp ngọc.
19 Lão vừa nói vừa thò tay vào bọc móc ra một cái bình ngọc xinh xắn. Lão cầm bình ngọc và chiếc hộp ngọc đựng Kim Ngô Công đưa lên. Vô Vi đạo trưởng đón lấy bình ngọc móc một viên thuốc ra cười nói :-Nhờ ơn Vũ Văn huynh hậu tứ, bần đạo lấy một viên thuốc này là đủ.
20 Thiếu niên áo lam đáp:-Tiểu đệ ghi nhớ dường như cái đó kêu bằng"Thất hưu kiếm". Vô Vi đạo trưởng nghiêm nét mặt hỏi:-Sư đệ có biết tại sao lại kêu bằng "Thất hưu" không?Thiếu niên áo lam chẳng những ráng công rèn luyện võ nghệ mà còn nghiên tập nghề văn.