61 Phạn Cái dùng chảo sắt làm binh khí, tự lập ra những chiêu biến hóa rất là kỳ quái. Tiêu Lĩnh Vu thấy lão vung chảo lên chụp xuống liền hươi trường kiếm đâm chênh chếch lên.
62 Sở Côn Sơn gật đầu khen :- Ðúng lắm ! Chỗ dụng tâm của Thẩm Mộc Phong là như vậy đó. . . Kim Lan ngắt lời :- Lão tiền bối biết rõ nội tình là hai vai gánh nặng thêm sức nặng ngàn cân.
63 Tiền Ðại Nương nói :- Tam trang chúa đừng coi thường hai viên thuốc giải độc này của lão thân,nếu nó là thuốc tầm thường lão thân đã chẳng đưa ra cho thẹn mặt.
64 Tiêu Lĩnh Vu hỏi :- Ai vậy ?Tiền Ðại Nương đáp :- Thần tiển trận càn khôn Ðường Nguyên Kỳ. Tiêu Lĩnh Vu nói :- Cường lực của hắn sử được cây cung cứng như vậy, tất võ công không phải tầm thường.
65 Tiêu Lĩnh Vu đánh ra một chưởng rồi huy động liên hoàn chưởng pháp. Chiêu nọ tiếp chiêu kia đánh liền bảy chưởng khiến cho thế quạt của Mã Văn Phi không thi triển được.
66 Ánh chiều tà xuyên qua cành lá đã chiếu vào những lưỡi kiếm thành những luồng kiếm quang biến ảo, lấp loáng. Chẳng bao lâu hai người đã đấu hơn trăm chiêu.
67 Ðường Tam Cô ngẩn người ra một chút rồi khẽ hỏi Tiêu lĩnh Vu :- Tam trang chúa đã lấy gì để trao đổi thuốc giải ?Tiêu Lĩnh Vu tủm tỉm cười :- Chẳng có gì cả.
68 Hồng Y Nữ thét lên :- Ta không muốn nghe nữa. Ngươi cút đi. . . Tiêu Lĩnh Vu thấy hai mắt nàng nổi sát khí có ý muốn trở mặt, liền đứng dậy chắp tay nói : - Công chúa đã quá chán ghét tại hạ.
69 Bách Lý Băng cười nói :- Nhân vì gia mẫu người ở Trung Nguyên, tiện thiếp từ thuở nhỏ tiếp thụ mẫu giáo thành tính thích sự vật Trung Nguyên. Tiêu Lĩnh Vu ngửng trông chiều trời nói : - Tại hạ muốn xin cáo biệt.
70 Ðại hán thấy Tiêu Lĩnh Vu tay không đoạt khí giới mà không hề tổn thương chi hết thì giật mình kinh hãi tự hỏi :- Võ công này là võ công gì. . . ?Gã còn đang ngẫm nghĩ thì đơn đao đã bị đoạt mất.
71 Tiêu Lĩnh Vu nói câu này khác nào mũi tên bắn vào trái tim Chu Triệu Long. Gã phẫn nộ nhưng chỉ cười lạt nói :- Lớn nhỏ phải có thứ tự. Tam đệ nên ăn nói dè dặt một chút.
72 Tiêu Lĩnh Vu trong lòng phẩn khích không nhẫn nại được nữa đứng phắc dậy. Ngọc Lan rất đổi bồn chồn ngấm ngầm bật ngón tay vào chân Tiêu Lĩnh Vu. Tiêu Lĩnh Vu khẽ đập tay xuống bàn nói :- Ðại ca nghĩ chu đáo như vậy.
73 Một đêm thấm thoát qua mau. Trời lại sáng tỏ. Tiêu Lĩnh Vu hít mạnh một hơi chân khí quay đầu nhìn ra thấy Kim Lan,Ngọc Lan sóng vai mà ngồi. Hai cô đang vận khí hành công.
74 Tiêu Lĩnh Vu tức khí đầy ruột, đầu óc hoang mang. Chàng không phân biệt phương hướng, chạy càn chạy ẩu ra thẳng bờ sông mới dừng bước lại. Kim Lan cùng Ngọc Lan biết lòng chàng đang phiền não không dám nói gì chỉ lảo đảo theo sau.
75 Tiêu Lĩnh Vu khẻ buông tiếng thở dài từ từ cất bước đến góc căn nhà xếp bằng nói :- Ðêm nay chúng ta hội kiến với người kia tình hình thế nào khó mà liệu trước được.
76 Tiêu Lĩnh Vu và Kim Lan chạy theo sau Ngọc Lan. Thiếu nữ kia đã xoay mình đi xa bốn năm thước. Ba người theo sau nàng đi chừng nữa dặm đến một tòa trạch viện cao lớn.
77 Tiêu Lĩnh Vu hỏi :- Còn duyên cớ thứ hai thì sao ?Ngọc Lan đáp : - Duyên cớ thứ hai là người áo vàng đã nhấm ngầm điều tra thấy vợ con cùng thuộc hạ đều không đủ tư cách để giữ vật đó hoặc vì tức giận vợ con cùng thuộc hạ có hành vi xấu xa nên đem vật này giao cho tướng công.
78 Ngoài miếu thỉnh thỏang lại có tiếng ngựa hí. Chắc là ngựa của ba đại hán chưa tháo yên cương còn quanh quẩn ở khu phụ cận. Tiêu Lĩnh Vu trong lòng mong nhớ Khâu tỷ tỷ, không sao định tâm lại để nhập đính được.
79 Năm năm trời chàng không gặp , bốn gã vẫn phong vận như xưa. Gã nào cũng ăn mặt diêm dúa hoang lệ khác thường. Tiêu Lĩnh Vu ngắm nghía bốn người khẻ bảo Kim Lan :- Chúng ta mau mau lánh đi !Hai người song song chạy vào nội thất.
80 Kim Bàn Toán Thương Bát đưa mắt nhìn Giang Nam tứ công tử huy động những con toán ở trong bàn tính. Miệng hắn lẩm nhẩm :- Nhị nhất thiên tác ngũ, nhị ngũ hợp nhất thập , tam hạ ngũ khứ nhị.