121 Dưới ánh sáng dạ minh châu, mọi người trông rõ Tống Bảo đau quá, trán toát mồ hôi nhỏ giọt, nhưng hắn chỉ nghiến răng chịu đựng chứ không thèm rên la một tiếng.
122 Người kia trầm ngâm một lúc rồi nói :- Té ra các vị đều là những nhân vật nổi danh trong võ lâm ?Thương Bát ngắt lời :- Không dám ! Không dám ! Bọn tại hạ.
123 Tiêu Lĩnh Vu nhìn Độc Thủ Dược Vương nói:- Thứ nấm đá đó mọc trên vách núi dựng đứng có thác nước chảy qua. Năm năm trước tại hạ sểnh chân té xuống chắc là phải chết.
124 Độc Thủ Dược Vương nghĩ thầm trong bụng:- Chẳng hiểu hai người này muốn dở thủ đoạn gì đây?Lão còn đang ngẫm nghĩ thì hai lão râu bạc xoay mình chạy đi.
125 Mấy hôm nay giữa Độc Thủ Dược Vương và bọn Tiêu Lĩnh Vu đã giảm bớt ý nghĩ kình dịch nhau đi rất nhiều. Tình thế hai bên đã trở nên hoà hoãn. Độc Thủ Dược Vương đáp lời Tiêu Lĩnh Vu :- Không cần đâu.
126 Tiếu Lĩnh Vu chú ý nhìn ra thì thấy trên bốn chiếc khoái thuyền đã dựng tám cây cung. Đại hán tay cầm binh khí móc mồi lửa ra bật lên. Chúng chỉ còn chờ Thang Bình ra lệnh là tám mũi tên lửa phát xạ bắn sang thuyền lớn.
127 Lúc này Đỗ Cửu đã điểm ngã được một đại hán cầm đao nhưng còn ba tên nữa hợp lực cùng đấu với hắn. Tiêu Lĩnh Vu chưa hạ người xuống đã vung trường kiếm chém một tên cung tiễn thủ đứt làm hai đoạn.
128 Đỗ Cửu nói câu này nghe có vẻ trào phúng, nhưng đúng là sự thực. Độc Thủ Dược Vương đằng hắng một tiếng rồi khẽ nói :- Lão phu chỉ cần đến gần đạo nhân chừng một trượng là có thể thi độc vào người lão.
129 Thiếu nữ áo lục hiển nhiên chưa từng lịch duyệt giang hồ. Thị nghe Thương Bát nói vậy cứng họng không biết đáp thế nào. Đồng tử áo xanh bước tới đáp:- Khí giới các hạ để chỗ nào?Thương Bát phưỡn bụng đáp :- Vậy ta nhờ tiểu huynh đệ.
130 Bỗng nghe Tôn Bất Tà nói :- Ba vị mình mang hình cụ thì không địch nổi hắn. Tiêu Lĩnh Vu và Trung Châu Nhị Cổ đã biết rõ võ công của Tôn Bất Tà đến trình độ nào, bây giờ nghe lão nói vậy nhất định không sai.
131 Tôn Bất Tà đạp chân lên sợi gân bò, người bên ngoài vẫn không thấy điều chi khác lạ. Lão liền hạ thấp giọng xuống nói :- Đoạt lấy binh khí. Tiếp theo lão lớn tiếng hỏi :- Chuyện chi vậy? Vào đây mà nói.
132 Ánh mắt lấp loáng thành bức màn bạc chụp xuống Tiêu Dao Tử. Phất trần cũng rít lên vù vù. Những sợi tơ buông ra như một làn mây đen ngăn chặn luồng kiếm quang không xuyên vào đ*.
133 Bỗng nghe Thẩm Mộc Phong cất giọng ồm ồm hô :- Tứ Hải quân chủ ! Bốn mươi tám tên vệ sĩ giữ thuyền của các hạ chết hết rồi. Chắc trong thuyền không còn chiến tướng nào nữa.
134 Tôn Bất Tà quay lại ngó Tiêu Lĩnh Vu và Trung Châu Nhị Cổ hỏi :- Ba vị có ý kiến gì không ?Thương Bát nói :- Anh em tại hạ đã được Tôn lão tiền bối giải cứu thì bất luận sống hay chết cũng do Tôn tiền bối chủ trương.
135 Hai luồng bạch quang vọt ra nhanh như chớp. Bỗng nghe đánh "ken" một tiếng , sắt thép đụng nhau. Điểm hàn tinh đi sau một chút bị phi đao của Thẫm Mộc Phong đánh rớt.
136 Lão vừa dứt lời bỗng nghe tiếng chim bồ câu vỗ cánh trên không. Tôn Bất Tà chau mày nói :- Đó là tín vật đưa tin của Bách Hoa Sơn Trang. Độc Thủ Dược Vương nói :- Tình thế bữa nay khó lòng tránh khỏi một cuộc ác chiến.
137 Đuổi cường địch quần hùng chốn chạy Đột nhiên lão tung mình nhảy xổ vào Chu Triệu Long. Lại nghe Kim Hoa phu nhân lớn tiếng quát :- Dừng tay ! Mụ giơ tay mặt lên phóng chưởng đánh tới Tôn Bất Tà.
138 Tiêu Lĩnh Vu đáp :- Mẫu thân nói phải lắm. Chúng ta đã thoát khỏi nơi nguy hiểm cũng nên nghỉ ngơi một lát. Chàng vừa dứt lời đột nhiên hỏa quang lấp loáng.
139 Nhờ nhược nữ quần hào thoát hiểm Bỗng thấy Uyển Nhi nói nhỏ vào tai Thẩm Mộc Phong mấy câu. Thẩm Mộc Phong lập tức biến đổi sắc mặt. đứng thẳng người lên hỏi:- Thật thế ư?Uyển Nhi thều thào đáp:- Tiểu nữ nói nhiều mệt lắm rồi.
140 Độc Thủ Dược Vương đáp:- Dĩ nhiên là một kỳ mưu tuyệt diệu. Nguyên lão cũng chẳng biết con gái đã dùng cách gì khiến cho một nhân vật đại kiêu hùng. nham hiểm tàn ác là Thẩm Mộc Phong triệt thoái võ sĩ bốn mặt nên mới đáp hàm hồ như vậy.