141 Chàng chưa dứt lời. bỗng thấy những tiếng vù vù nổi lên. Pho thần tượng từ từ vươn cánh tay to tướng ra. Tiêu Lĩnh Vu cầm trường kiếm để ngang trước ngực chờ đợi.
142 Thương Bát nói:- Hay lắm! Mau đưa y lại đây. Kim Lan ⬞dạ" một tiếng rồi ôm Ngọc Lan để ngồi lên ngựa của Đường Nguyên Kỳ. Tiêu Lĩnh Vu trong lòng rất băn khoăn.
143 Trên con thuyền nhỏ. một lão già râu dài đội tiêu mão. mặc áo xanh từ từ đứng lên. Nguyên trong thuyền có mắc võng cho lão nằm. Tôn Bất Tà nghĩ thầm:- Bắc Thiên Tôn Giả quả là người biết hưởng thụ.
144 Bắc Thiên Tôn Giả biến Sắc nói:- Được lắm! Đã thế lão phu xin tóm tắt vài lời. . . . Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:- võ công trong thiên hạ hiếm có một thứ chưởng pháp¸ quyền pháp nào có thể đồng thời đối phó với cả Liên hoàn thiểm điện chưởng và Thập nhị lan hoa phất huyệt thủ mà có thể giữ cho được hòa khí.
145 Tôn bất Tà hỏi:- Ở đâu có thuốc trục hàn?vô vi đạo trưởng đáp:- Khí hàn độc mà Tiêu Lĩnh vu nhiễm phải khác với hơi lạnh thông thường. Bần đạo phải tự mình chế thuốc mới được.
146 Tôn bất tà hỏi:- Sao đạo trưởng dám nói quả quyết như vậy?vô vi đạo trưởng đáp:Kim Hoa phu nhân mà có ý sát hại Tiêu Lĩnh vu thì khi nào mụ chịu bỏ qua cơ hội này.
147 Vô vi đạo trưởng nói:- Chẳng phải bần đạo nói ngoa. Nếu phu nhân không lưu dưỡng được đầy đủ đã hấp tấp lên đường thì thương thế sẽ biến thành trầm trọng, dù Hoa Ðà tái thế, Biển Thước phục sinh e rằng cũng không cứu vãn được.
148 Kim Lan lấy ngọn đèn mới thay vào rồi lùi ra đứng giữa sảnh đường Tiêu Lĩnh vu nóng ruột không nhẫn nại được nữa hỏi:- Đạo trưởng ơi! Chúng ta đã chờ bao lâu rồi?vân dương Tử đáp:- Chưa tới một giờ.
149 Tiêu lĩnh vu hỏi:- Nếu họ quả không có ác ý thì sao lại dùng thủ đoạn này để uy hiếp mình?vô vi đạo trưởng đáp:- Bần đạo tuy không tài nào đoán biết được nội tình bên trong nhưng tưởng cũng không xa là mấy.
150 Thương Bát hỏi:- Từ hôm qua đến sáng hôm nay có người nào đi qua đây không?Quái nhân áo đen lắc đầu đáp:- Bất luận là ai đi qua đây cũng không che mắt được lão phu.
151 Tiêu lĩnh Vu hỏi:- Nghe khẩu khí Trương huynh thì dường như không muốn ở lại đây nữa?Trương Tự An mở tấm đệm che đầu gối ra nói:- Hai chân tại hạ bị cột vào thành ghế, chỉ quanh quẩn ở trong khu rừng này không đi đâu được.
152 Lại nghe thanh âm lạnh lẽo cất lên:- Lời tại hạ vừa nói đó các vị đã nghe hết rồi. Bây giờ chỉ còn hai con đường tùy các vị lựa chọn. Một là gia nhập Hắc huyệt môn để tại hạ sử dụng, hai là tại hạ đánh rách tấm mùng cho đàn nhặng xông vào hút máu.
153 Trương Tự An hỏi:- Tại sao vậy? Chúng ta chưa thoát khỏi hoàn cảnh hiểm nghèo, sao còn tự đưa thân vào miệng cọp?Tiêu Lĩnh Vu nhìn Thương Bát đáp:- Chúng ta muốn thoát mà Tôn Bất Tà và Vô Vi đạo trưởng không biết loài Huyết răng kịch độc.
154 Đỗ Cửu một tay đỡ Kim Hoa phu nhân, một tay dắt con hổ ngao đi đến một trái núi đất. Đột nhiên hắn cúi xuống khẽ vỗ vào đầu con hổ ngao và khẽ phát ra một tiếng hú.
155 Hai người ra khỏi căn nhà gianh, theo đường cũ trở về gốc bách. Tôn Bất Tà vừa đi vừa dặn:- Huynh đệ! Khi gặp Vô Vi đạo trưởng không nên nhắc tới vụ này.
156 Tiêu Lĩnh Vu cố ý nói chuyện dằng dai để dò xem tình hình bên ngoài. Không ngờ Tôn Bất Tà và Trung Châu Nhị Cổ như đá chìm đáy biển chẳng thấy chút tăm hơi chi hết.
157 Vô vi đạo trưởng hỏi:Nếu họ biết sớm vụ này mà lại chân tâm giúp đỡ bọn ta sao không thông tri trước để đến nỗi những đệ tử tinh nhuệ cùng mấy vị đồng đạo võ lâm đang dưỡng thương đều bị chết hết.
158 Tiêu Lĩnh Vu thủng thẳng bước vào phía trong. Chàng ngẩng đầu trông thấy thần tượng trong đại điện đã đổ nát không còn phân biệt được là thầnvị nào nữa.
159 Tiêu Lĩnh Vu đón lấy tờ giấy hoa tiên thì thấy viết những dòng chữ sau đây":"Quý hữu mắc phải quái chứng cực kỳ tàn độc. Trong vòng haimươi bốn canh giờ mà không chữa được thì nát thịt rữa da mà chết, tình trạng cựckỳ thê thảm.
160 Tôn Thành ngẩng đầu trông chiều trời nói:- Đại ca tại hạ mắc bệnh gần một ngày một đêm rồi. Nếu đúng nhưtrong thơ thì chỉ bảy tám giờ nữa là tệ đại ca lâm vào tình trạng nguy hiểm.