161 Ba người trở ngót đi mau, chẳng mấy chốc đã vượt qua khoảng đường bảytám dặm. Bọn Ngũ Hung cuồng ngạo như vậy, nếu biết sớm thì chẳng thèmcứu chữa cho chúng làm gì.
162 Lão nói tới đây,quay đầu lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi: - Bần đạo có mấy câu muốn hỏi Tiêu đại hiệp được chăng?Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười hỏi lại:- Phải chăng là vấn đề liên quan tới chiếc chìa khoá cung cấm?VÔ Vi đạo trưởng đáp:- Phải rồi? Theo tin đồn thì chiếc chìa khoá cấm cung lọt vào tay Khâu VânCô, không hiểu hư thực thế nào?Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp:- Vãn bối tuy đã gặp Khâu Vân Cô, nhưng khi đó chưa hiểu gì đến việc võlâm nên không rõ chuyện chiếc chìa khóa cung cấm.
163 Tôn Bất Tà nói:- Lão khiếu hóa cũng cần đi kiếm tay trợ quyền. Vậy xin tạm biệt. Tiêu Lĩnh Vu ngó Thương Bát nói:- Thương huynh đệ tuy chỉ bị thương ngoài da nhưng mất máu nhiều, nên tịnhdưỡng mấy ngày.
164 Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi nghĩ thầm:- Trong nhà này ngoài ta và nhị vị huynh đệ, chỉ còn Triển DiệpThanh và hai lão già, chẳng lẽ chúng đã biết rõ thân phận bốn người bọn ta rồi?Chàng còn đang ngẫm nghĩ, đột nhiên cánh cửa bị đẩy bật ra.
165 Ả đi đầu mặc áo trắng, trên mái tóc cài bông hồng, mặt thoa một lớp phấnmỏng, cặp lông mày kẻ phớt đầy vẻ thuỳ mị, yêu kiều. ả thứ hai xiêm y màu xanh biếc, trước ngực cài hoa, cách ăn mặc nhã nhặn,sang trọng.
166 Lục Hà chắc mẩm mình hất tay sẽ làm cho năm ngón tay Tiêu Lĩnh Vu phảiđứt lìa hay chí ít cũng đổ máu đầm đìa. Ngờ đâu thị tính toán lầm. Chẳngnhững đối phương nắm đao không bị tổn thương gì mà thị còn cảm thấy lưỡi trủythủ như bị kẹp cứng ở đó khó bề hoạt động.
167 Thương Bát nói:- Bọn ta để hai vị lại làm con tin. Có thế thì khi họ phóng ám khícòn phải uý kỵ một phần. Bạch Mai lắc đầu đáp:- Các hạ nói thế thì chưa hiểu gì về Thẩm Mộc Phong.
168 Đỗ Cửu vung cước đá vào cửa sảnh đường. Cánh cửa liền mở toang ra. Đỗ Cửu nghiêng người xông vào, quẹt lửa thắp vào mồi. Dưới ánh đèn lửa hắn nhìn rõ bốn phía cũng chẳng thấy một bóng người.
169 Tiêu Lĩnh Vu biết rằng phải đấu Hồng y quái nhân trước rồi mới có thểdùng toàn lực đối phó với Thẩm Mộc Phong được. Chàng thấy hắn chưabị trọng thương liền phát huy Tu La chỉ lực điểm tới.
170 Lại nghe người thổi tiêu lạnh lùng nói:- Ta không muốn can thiệp vào việc giữa ngươi và xá muội, nhưngngươi cứ theo đuổi ta là có ý gì?Lam Ngọc Đường đáp:- Một là để bảo vệ cho biểu huynh, hai là.
171 Tiêu Lĩnh Vu tự nhủ:-Ta từng nghe võ công của Tứ đại hiền rất cao thâm. Nếu khuyêngiải được bốn lão vì chính nghĩa võ lâm đứng ra chống đối Thẩm Mộc Phong thìchẳng những thêm phần thực lực mà còn hiệu triệu được rất nhiều cao nhân ẩn dậttái xuất giang hồ, góp sức trừ diệt ác ma.
172 Đột nhiên Thương Bát hắng dặng một tiếng rồi lui lại phía sau. Đỗ Cửu giật mình kinh hãi chạy lại bên mình hắn hỏi:- Lão nhị bị thương rồi ư?Đỗ Cửu chú ý nhìn thì thấy trên cách tay Thương Bát có một mũi tên nhỏ cắmvào.
173 Ngọc Tiêu Lang Quân lạnh lùng nói:- Phái Võ Đang chỉ có hư danh, tự xưng đứng đầu năm kiếm pháilớn, nhưng thực ra mấy kiếm chiêu của họ chưa vào hạng tuyệt kỷ, chỉ hăm dọađược bọn ngu muội.
174 Tiêu Lĩnh Vu kinh hãi nghĩ thầm :- Không hiểu luồng ám kình này phát ra từ lúc nào ? Nếu nó theoống tiên đánh tới thì không thể mau lẹ như vậy. Vậy mình chẳng thể trách gã làkhoe khoang lỗ miệng.
175 Khâu Tiểu San nhẹ buông tiếng thở dài đáp:- Đệ đệ đã thay đổi nhiều rồi. Nếu tỷ tỷ gặp đệ đệ một cách độtngột e rằng cũng không nhận ra được. Tiêu Lĩnh Vu nói:- Tiểu đệ đã hết tuyệt chứng, trở thành khoẻ mạnh.
176 Ngọc Tiêu Lang Quân cười rộ ba tiềng :Tiêu Lĩnh Vu ! Các hạ không biết hay giả vờ ?Tiêu Lĩnh Vu đáp :- Tại hạ vẫn chưa nghĩ ra tại sao chúng ta lại không chung sống với nhau ở đờiđược ?Khâu Tiểu San thở dài nói :- Tiểu muội chịu ơn cứu mạng của Trương huynh tất có ngày báo đáp.
177 Khâu Tiểu San nói :- Ta cũng nghĩ thế mà. Tiêu Lĩnh Vu nói :- Ngọc Tiêu Lang Quân là nhân vật siêu quần mà còn có suy nghĩ lệch lạc. Khâu Tiểu San nói :- Không nên trách y vì y đối với ta đã có ơn sâu.